Căn bệnh lạ này đang khiến rất nhiều người hoang mang v́ đến giờ y học vẫn chưa t́m ra lời giải cho nó!
Bản án tử h́nh treo trên vai cả gia đ́nh ‘không bạn bè’…
Thật quá đáng thương!
Ăn không đủ*nói ǵ chữa bệnh!
Không khó khăn khi chúng tôi t́m đến ngôi nhà cấp 4 của gia đ́nh ông Nguyễn Văn Thành (46 tuổi) ở bờ đê thôn Hồng Kỳ, xă Hoằng Phụ, huyện Hoằng Hóa (Thanh Hóa). Khi nói đến hoàn cảnh bi đát của gia đ́nh ông Thành, người dân địa phương đều biết rơ và thốt lên “tội nghiệp lắm”. Căn nhà nhỏ, xác xơ đến độ chỉ đủ để từng ấy con người làm những việc giản tiện nhất của cuộc sống là ăn ngủ, trú nắng mưa. Chiếc chiếu rách được trải xộc xệch nằm trước hè, với bộ ấm chén đă hoen mầu vàng ố.
Ông Nguyễn Văn Thành với những cục u thịt nổi khắp người. Ảnh: Ngọc Hưng
Chắc lâu lắm gia đ́nh ông mới có người đến chơi. Rót ly nước mời khách, ông Thành run run tay mà buồn tủi nhớ lại những tháng ngày cơ cực: “Bốn tháng sau khi sinh, toàn thân tôi xuất hiện những vết thâm trên da. Không lâu sau đó, những vết thâm nổi thành từng cục mụn thịt. Càng lớn lên th́ những khối u thịt đó ngày càng phát triển to và mật độ nổi chi chít khắp người. Từ đó, tôi sống trong sự chế diễu của người đời, sự châm trọc của lũ bạn ác ư cùng trang lứa…”. Dừng một lát để lau giọt nước mắc chực trào trên khuôn mặt già trước tuổi, ông Thành kể tiếp: “Cuộc sống với tôi lúc đó là những gam mầu tối tăm, bế tắc, đau khổ… Những cung bậc cảm xúc không lối thoát *đó đă đeo bám suốt cả tuổi thơ tôi. Tôi *không dám đi học v́ sợ bạn trêu đùa, xa lánh. V́ thế tôi không có bạn bè, tuổi thơ của tôi là những tháng ngày thui thủi một ḿnh. Đêm thức nhiều hơn ngủ, ngày th́ không ra ngoài, chỉ tủi phận cho ḿnh. Bệnh tật c̣n khiến chân tôi bị teo lại, đi tập tễnh cao thấp”. Bố mẹ ông Thành sinh được cả thảy 6 anh chị nhưng chỉ ông mới bị căn bệnh quái ác này. Là con út lại bị bệnh nên trong nhà, bố mẹ các anh chị rất thương ông, luôn t́m cách để động viên ông cố không nghĩ tới căn bệnh này. Chỉ thế thôi chứ nghĩ đến chuyện t́m thầy, t́m thuốc để chữa bệnh th́ không ai dám. “Thời đó nhà nghèo lắm các chú à, ăn c̣n không đủ, huống ǵ chữa bệnh”, ông Thành ngậm ngùi.
Mất cả chân trong một tai nạn sinh nhai
Năm 1990, khi mọi người đă quen với sự tồn tại của ông, anh em làng xóm cũng đă ít lẩn tránh. Qua mai mối của người quen, cuối cùng cũng có người “thương” ông. Đó là cô gái Trương Thị Nhạn ở cùng xóm. Cô Nhạn mồ côi từ nhỏ, bản thân chịu nhiều thiệt tḥi nên phần nào cũng đồng cảm với hoàn cảnh đáng thương của ông nên đồng ư về làm vợ. Được một người con gái chấp nhận về chung sống, xây dựng gia đ́nh ông vui lắm. Ngày rước vợ về gia đ́nh cũng chỉ làm vài mâm cơm ra mắt, mời anh em đến chung vui. Những tưởng cuộc đời đă mỉm cười với ông khi “đền bù” cho ông một người vợ biết sẻ chia và một cuộc sống vui tươi phía trước. Nào ngờ…
Cuộc sống vợ chồng ông lẳng lặng trôi qua trong nỗi khó khăn chồng chất. Đói đầu gối phải ḅ, năm 1993, ông xin đi làm ở một nhà máy gạch gần nhà để kiếm thêm bát cơm, bát cháo. Nhưng cuộc đời bất hạnh lại không cho ông được những ngày vui vẻ. Do bị tật đi không đi vững, ông trượt chân vào máy cắt, số phận một lần nữa như muốn nhấn ch́m gia đ́nh bé nhỏ, tội nghiệp này vào bi kịch không lối thoát. Nghèo đói, bệnh tật khiến gia đ́nh ông luôn ch́m trong bầu không khí ảm đạm, buồn tủi, hiếm hoi lắm mới có được tiếng cười đùa. Từ ngày ông bị cưa mất 1 chân suốt ngày thui thủi trong nhà, cuộc sống mưu sinh gần như chỉ c̣n biết trông cậy vào người vợ.
Nghiệt ngă số phận với 3 con 1 bố
Niềm an ủi duy nhất của gia đ́nh ông Thành lúc này là những đứa con lần lượt ra đời. Vợ chồng ông nín thở cầu mong cho chúng được khỏe mạnh, b́nh yên và quan trọng nhất là không mắc phải căn bệnh lạ đă biến ông thành một người mặc cảm, khổ cực. Thế nhưng rồi, một lần nữa, nỗi đau số phận lại giáng xuống đầu ông, khiến tim ông như bị thắt lại.
Vợ chồng ông có với nhau 4 người con, nghiệt ngă thay, có đến 3 đứa cũng mắc phải căn bệnh giống bố. Đứa con giá đầu của ông là *Nguyễn Thị Nhàn năm nay đă 22 tuổi, lúc sinh ra cũng khỏe mạnh, b́nh thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng đến khi lên lớp 6, một chân của Nhàn bắt đầu có dấu hiệu đau nhức. Thời gian sau, Nhàn đi tập tễnh giống bố ḿnh lúc nhỏ. Không những thế, toàn thân Nhàn cũng nổi đầy mụn thịt như ông Thành. Là chị cả, Nhàn lại phải gồng lên bằng tất cả mọi nghị lực có thể để mọi người trong gia đ́nh không phải buồn v́ ḿnh. Nhưng trong sâu thẳm đôi mắt đượm buồn của Nhàn vẫn ước ao được như các bạn cùng trang lứa có một thân h́nh b́nh thường như mọi người.
Căn bệnh quái dị đó không chỉ đeo bám Nhàn mà c̣n là nỗi ám ảnh cùng cực của cả gia đ́nh cô. Đến em gái Nhàn là Nguyễn Thị Nhi (15 tuổi) cũng mắc bệnh chân khoèo. Sinh ra bụ bẫm, đáng yêu là thế nhưng đến lúc tập đi, cô bé luôn đứng không vững và thường xuyên ngă lăn ra nền nhà. Sau một thời gian, chân trái Nhi bị ph́nh to ra, các khớp xương như đứt rời nhau. Bệnh tật và mặc cảm khiến Nhi chỉ theo học được đến lớp 10 rồi bỏ giữa chừng. “Em đi lại khó khăn. Đến lớp 10 th́ trường ở xa, bạn bè c̣n trêu chọc. Thấy gia đ́nh lại nghèo khó nên em không đi học nữa”, Nhi nói trong nước mắt.
Tiếp tục đến năm 2003, gia đ́nh ông Thành mừng rơi nước mắt bà Nhạn lại thụ thai và lần này hạ sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Không chọn tên đẹp để đặt nữa, lần này ông Thành quyết đặt tên con theo một con số cho dễ gọi: Nguyễn Văn Bốn. Bốn lớn lên khỏe mạnh, nhanh nhẹn và không có dấu hiệu “di truyền” những căn bệnh của cha và các chị.
Gia đ́nh ông Thành nhiều lần mừng tủi, tưởng đâu ông trời thương cho. Ấy thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi gần đây trên lưng, trước bụng và cổ của cậu bé nổi đầy những vết thâm y như bố ḿnh hồi nhỏ. Ông Thành quay mặt đi khi nói đến con trai. Ông dự cảm một tương lai không hề sáng sủa với đứa con của ḿnh bởi hơn ai hết, những tháng ngày thơ ấu cực khổ với căn bệnh lạ này ông đă nếm trải đủ. “Tôi lo lắm chú à. Nh́n những vết thâm lớn dần trên người con mà khóc nhiều đêm không tài nào chợp mắt. Rồi đây nó lại có những năm tháng cơ cực như tôi thôi” – Lần này th́ ông Thành khóc thật sự. Cứ thế, ḍng nước mắt hoang hoải chảy trên khuôn mặt nhăn nheo của ông.
Rời căn nhà khi xế chiều, những ánh mắt đượm buồn hằn lên từng khuôn mặt trong gia đ́nh bất hạnh, để lại nỗi buồn tủi day dứt. Đời ông xem như an phận nhưng c̣n những đứa con trong độ tuổi trưởng thành đang ngày đêm gồng ḿnh vật lộn với căn bệnh quái ác biết bao giờ mới thoát khỏi những đau đớn, tủi hổ. Nghèo đói, bệnh tật bủa vây gia đ́nh khốn khổ này biết đến bao giờ? “Cháu sợ mắc bệnh này rồi phải chữa chạy như chị Nhàn. Cháu không muốn phải nghỉ học”, cậu bé Bốn nói với giọng sợ hăi, cầu cứu, câu nói ám ảnh chúng tôi suốt cả chặng đường dài, suốt nhiều ngày vừa qua. ** *