Tôi nằm viện chục ngày cũng chỉ có vợ chăn v́ bố mẹ 2 bên đều lớn tuổi, anh em th́ đều ở xa không ai đỡ đần được. Vợ tôi đang bầu bí tháng cuối mà cứ phải chạy đi chạy lại nên bị vỡ ối đẻ non mất gần 1 tháng...
Tôi tham gia nhiều hội nhóm, kết giao nhiều bạn bè nên b́nh quân một tuần đi uống bia với bạn 4-5 lần, hết hội này đến hội khác, rồi karaoke xả stress. Lúc đầu vợ tôi cũng phàn nàn nặng nhẹ, ch́ chiết đủ kiểu, tôi giải thích không được liền bảo:
“Anh nói ngay từ đầu rồi chứ không phải không. Làm vợ anh em phải chấp nhận chuyện anh giao lưu bạn bè nếu không th́ em muốn quyết sao cứ việc. Anh nói thẳng, anh có thể sống không cần vợ chứ không thể không có bạn bè”.
Tôi là người trọng thể diện, trọng t́nh nghĩa nên nhiệt t́nh với anh em bạn bè, hễ có ai gặp hoạn nạn, ốm đau hay việc ǵ cần đều sẵn sàng giúp đỡ. Nói thẳng, vợ con có thể nhịn một hai bữa không chết nhưng sĩ diện thằng đàn ông nó lớn lắm. Bạn nhờ mà ḿnh không giúp được th́ họ khinh cho. Một khi ḿnh đă không được bạn coi trọng, tiếng gáy nó cũng yếu hẳn đi trong hội chơi, lúc đó làm sao mà ngẩng mặt lên được.
Đợt này vợ tôi bầu bí đứa thứ 2, cô ấy hay cằn nhằn, trách móc chồng nhiều. Cứ hễ thấy chồng về muộn là kiểu ǵ cũng phụng phịu than:
“Người ta chửa đẻ có chồng ở bên chăm từng tí. Đằng này em bầu 2 đứa như mẹ đơn thân, khám thai 1 ḿnh, nuôi con cũng 1 ḿnh”.
Vợ càm ràm nhiều tôi chán cứ bơ như không thấy, kệ cho cô ấy tự nói tự nghe. Cho tới 2 tháng trước tôi uống rượu say không làm chủ được tay lái, đâm vào một chiếc ô tô. Cú va chạm khiến tôi găy mất chân bên trái c̣n người kia không bị thương tích ǵ nhưng xe của họ bị hư hại khá nhiều. V́ tôi đi sai đường lại có nồng độ cồn trong người cao thành ra chủ xe không chịu thương lượng, quyết đ̣i bồi thường xe, tính ra cũng phải mấy chục triệu.
Lúc vào viện, tỉnh rượu nghĩ vợ đang bầu tháng cuối mà nghe tin chồng tai nạn sẽ hoảng mà ảnh hưởng tới cái thai nên tôi cố b́nh tĩnh lấy điện thoại gọi cho đám bạn thân nhờ giúp đỡ. Cứ nghĩ anh em chí cốt lúc hoạn nạn có nhau chúng nó sẽ lao đến xúm vào mỗi người giúp một ít, nhưng thằng nào cũng từ chối với lư do:
“Em đi công tác chưa về”, hay “Vợ tôi đang ốm, tôi không đi được”, có đứa c̣n “lươn” tới mức bảo: “Ḿnh đang ở quê làm đám tang ông nội vợ”,trong khi đó tôi nhớ cách đó cả năm nó đă kể ông nội vợ mất phải về quê chịu tang gấp rồi.
C̣n đang chưa biết xoay xở thế nào th́ tôi thấy vợ lếch thếch chân thấp chân cao chạy vào. Hóa ra, đám bạn tôi không tới lại gọi cho vợ tôi. Nghe tin chồng bị tai nạn, cô ấy vội bắt xe vào viện với chồng tới dép cũng đi nhầm 2 cái khác nhau.
Thấy chồng, cô ấy vội nhào đến, nước mắt giàn giụa:
“Khổ quá, anh đi đứng thế nào mà lại đâm xe ghê như vậy hả? Ngoài chân ra c̣n bị chỗ nào nữa”.
Nh́n vợ, tôi xót ruột lại cũng áy náy nên nhẹ nhàng bảo:
“Anh không sao nhưng người ta bắt anh bồi thường tiền sửa chữa xe. Lần này th́ anh đền ốm…”.
Vợ tôi động viên:
“Thôi việc đă rồi, anh không bị sao là may rồi. Tiền cứ từ từ tính, cần th́ em về ngoại vay để đền cho người ta”.
Lúc hoạn nạn gọi không bạn bè nào tới giúp chỉ có ḿnh ở cặm cụi ở bên chăm, khi ấy tôi mới nhận ra ḿnh quá sai với vợ. (Ảnh minh họa)
Tôi nằm viện chục ngày cũng chỉ có vợ chăn v́ bố mẹ 2 bên đều lớn tuổi, anh em th́ đều ở xa không ai đỡ đần được. Vợ tôi đang bầu bí tháng cuối mà cứ phải chạy đi chạy lại nên bị vỡ ối đẻ non mất gần 1 tháng, con phải nằm lồng kính cũng chỉ v́ sự vô tâm, vô trách nhiệm của tôi.
Khổ hơn nữa, v́ tôi bị găy chân phải chống nạng vợ ở cữ cũng không chăm sóc được, cô ấy phải tự chăm con, làm việc nhà mà không kiêng khem ǵ được. Nhiều người tới chơi nh́n cảnh vợ tôi đẻ phải vừa chăm con vừa chăm chồng thương quá bảo:
“Đàn bà đẻ xong không kiêng được sau về già khổ lắm đó”.
Vợ tôi chỉ cười đáp:
“Hoàn cảnh th́ phải chịu chứ biết làm sao”.
Những lúc ấy tôi vừa thấy hổ thẹn, vừa thương vợ vừa ân hận. Sau khi khỏi chân, tôi quyết gác hết các mối quan hệ bạn bè, hội họp bên ngoài để tập trung chăm lo, bù đắp lại những vất vả, thiệt tḥi mà vợ phải chịu và hứa sẽ không bao giờ phải để vợ buồn ḷng v́ ḿnh nữa.
VietBf@ sưu tập
|