Bước sang tuổi sáu mươi, anh bảo: thôi. Nghỉ, không làm nữa. Về quê xây nhà nghỉ hưu thôi.
Gần ba mươi năm bươn trải, lang bạt phục vụ nhân loại. Đến tuổi này, cũng gom được ít tiền pḥng thân. Thôi th́ nghỉ vậy. Về quê, xây cái nhà nho nhỏ, quẳng vào ngân hàng chút tiền. Mỗi tháng rút lăi chi tiêu hai vợ chồng, các con th́ cũng yên bề gia thất, lại ổn định nghề nghiệp rồi. Ta phải chăm lo cho bản thân ta thôi.
Nghe chồng bàn thế, chị mừng tưởng có thể nhảy cẫng lên mà hét rằng; ha ha ha. Ta sắp được nghỉ ngơi, được tự do làm những ǵ ta thích. Không c̣n phải cảnh chui rúc tạm bợ trong những căn pḥng gác xép chật hẹp của cái nghề phục vụ nhân dân nữa rồi.
Anh về quê xây nhà. Bạn bè mỗi người một câu, anh thấy họ nói cũng có lư. Lại nh́n ngó xung quanh. Nhà nhà cao tầng, người người biệt thự. Chả nhẽ ḿnh kém ư. Dự tính ban đầu anh xây nhà, sắm sửa tầm ba tỷ, c̣n ba tỷ quẳng ngân hàng lấy lăi hơn chục triệu, hai vợ chồng sống thảnh thơi, đă bị tan thành mây khói. Anh dốc gần hết để hoàn thành ṭa biệt phủ ba tầng, chục cái pḥng ngủ. Pḥng khách, pḥng bếp rộng mênh mông. Toa lét cứ hai pḥng ngủ một cái. Thế mới thoải mái.
Khánh thành nhà, bạn bè trầm trồ, người người nức nở. Oa! Đại gia phải thế chứ! Nhà đẹp tuyệt!
Thế mới xứng. Thế mới bơ công bao năm.!
Thật đáng ngưỡng mộ!
Anh lâng lâng trong niềm vui thỏa măn.
Chị tươi roi rói, cơ mặt dăn hết cả ra tận mang tai khi nghe những lời ca tụng.
Ngày ngày anh nhâm nhi li cà fee nóng hổi chị pha dưới gốc cây cảnh trị giá cả trăm triệu ngắm nh́n thành quả bao ngày vất vả của ḿnh. Liếc cô vợ m;ũm m;ĩm xinh tươi rạng rỡ đang bật nhạc nhảy đitsco, chachacha trong pḥng khách rộng mênh mông. Chiều chiều anh cưỡi con thể thao mới cóng dạo quanh làng. Cuộc sống thật tuyệt vời!
Nhưng, ở đời nó lại cứ có chữ nhưng mới kh;ốn n;ạn. Số tiền c̣n lại sau khi xây nhà và mua sắm chả c̣n là bao. Lăi rút ra chỉ đủ cơm rau tằn tiện chứ chưa nói đến đ́nh đám ma chay, cưới hỏi, giỗ chạp. Cứ tưởng nhà quê th́ tiêu ít. Hóa ra không phải. Có quá nhiều thứ phải chi.
Nay bạn mời đầy tháng cháu. Mai anh họ mời giỗ bác. Ngày kia bà cô vợ ốm… rồi đ́nh chùa miếu mạo, đường làng, nhà văn hóa cần xây. Ngày nào cũng tiền thun thút rút ra.
Số tiền lăi không thể đủ để chi, th́ đành rút gốc. Chả nhẽ sấm súi mà được à.! Đă đeo cái danh đại gia. Nhà biệt thự, ngủ sập rồng cơ mà.
Một năm an nhàn thảnh thơi, hưởng thụ và móc hầu bao trôi qua cái vèo. Túi cạn dần. T́nh h́nh này không thể ngồi chơi được nữa rồi. Khéo lại phải balo lên đường thôi.
Và…, một ngày đẹp trời. Ṭa biệt thự không c̣n ánh đèn bẩy màu lung linh mỗi tối. Không c̣n tiếng nhạc du dương, giọng ca mùi mẫn của chị mỗi chiều. Cánh cổng thép đúc mạ vàng đóng chặt. Anh chị lại lên đường mưu sinh.
VietBF@sưu tập