Đang thơ thẩn ngồi cafe chờ vợ đi chợ ra bỗng mũi ngửi được một mùi thơm thơm. Ngước mắt lên th́ thấy thằng bạn cũ năm nào, trên tay đương treo lủng lẳng ba trái sầu riêng. Thiệt chậm răi. Bạn nói từng chữ, từng chữ như rót mật vào tai tôi " ... mày ơi ... mua ủng hộ tao vài trái sầu riêng nghen ...".
Thằng bạn ngày xưa đẹp trai nhứt lớp, học giỏi nhứt lớp, là đối tượng của nhiều bạn nữ theo đuổi ... sao giờ lại thế này !? Không muốn đào sâu - không muốn làm tổn thương bạn v́ những điều khó nói trong đời. Tôi nói lảng sang chuyện khác :
- Mua. Mua chớ. Chắn chắn mua. Mày biết trái này cả nhà tao đều khoái mà !
- Ừa. Ngày xưa lúc tụi ḿnh c̣n đi học, mỗi buổi trưa qua nhà mày ăn ké, tao đă để ư rồi.
- Ừa. Mừ mấy năm (mười mấy năm) hơn rồi c̣n đâu ! Lâu lắm không gặp lại mày.
- Ừa. Tao đi Long Khánh lập nghiệp và lấy vợ luôn trên đó. Bố ... bố mày khỏe không Minh ?
- Bố mất hơn sáu bảy năm rồi ! (Tôi ngậm ngùi)
- Trời !!!! Sao ... sao ... sao mày không nói cho tao hay ?
- Nói bằng cách nào ? (Tôi chua xót)
- Ừa. Tao xin lỗi ! Ngày đó đi vội quá ... cũng không để lại cách thức liên lạc với tụi mày.
- Vợ chồng sống ổn không ? Nghe nói đất Long Khánh nhiều cây trái, bữa nào vợ chồng con cái tao lên chơi được hôn ?
- Được quá được. Nhà tao tiền không có ... chứ đất đai cây trái có mà đầy ... bao cả nhà mày ăn tới ngán mới thôi ! (Bạn hào hứng)
- Vợ chồng có đất, có vườn cây ăn trái, sao không gọi cho lái nó lại mua cho nhàn ? Mắc ǵ phải chất vào cần xé rồi chạy ngoài đường nắng noi như vầy ?!
- Chờ tao chút ...
Nó cầm điện thoại vào Zalo gọi cho vợ. Rất nhanh bên kia đă bắt máy. Tôi nghẹn ngào khi bên kia xuất hiện một cô gái ... đang ngồi trên xe lăn.
- Ḿnh ơi ! Ḿnh ơi. Thằng Minh ... thằng Minh ... ḿnh ơi !!!
- Em chào anh Minh. Em là vợ anh Phát ạ ! Chồng em vẫn hay kể về anh cho cả nhà nghe.
- Chào ... chào ... chào vợ Phát nghen !
- Anh Minh. Chồng em vẫn nhớ các anh chị cùng lớp hồi xưa nhiều lắm ! Chồng em vẫn muốn có ngày đi t́m lại mọi người. Nhưng mà, nhưng mà chân cẳng em như vầy ... ảnh không nở bỏ em ở nhà một ḿnh.
- ... (tôi xúc động quá).
- Nhà em có vườn cây mát mẻ, bữa nào mời anh Minh và các anh chị xuống chơi ạ !
- Ừa. Cảm ơn vợ Phát nghen !
- Dạ. Mấy tháng gần đây trái cây "dội chợ" (cung nhiều hơn cầu) nên chồng em phải chạy từ Long Khánh xuống Sài G̣n bán ... cực lắm ... em xót lắm anh Minh ơi !
- ...
Bạn tôi ngắt máy khi thấy cảm xúc của nó sắp không kiểm soát được. Nó nghẹn ngào:
- Minh à ! Vợ tao ... vợ tao ngồi xe lăn là v́ cứu tao ... cho nên tao ... tao ...
- Thôi ! (Tôi ngăn lại)
Có những thời điểm trong đời sự thật không cần "một hai" phải làm sáng tỏ. Giữa mào (màu) trắng và mào đen vẫn tồn tại lằn ranh cho mào xám xuất hiện. Màu xám là sự giao thoa giữa hạnh phúc và đớn đau, giữa tuyệt vọng và rạng rỡ và mào này không phải lúc nào cũng cần nói ra. Liếc nh́n chiếc CUP cà tàng đậu ngoài đường, yên sau bạn c̣n cả cần xé sầu riêng đầy ắp lẵm. Tôi nói nhỏ một câu khiến bạn đứng h́nh ngay lập tức !
---
Nhận tấm danh thiếp từ tôi mà tay bạn cứ không thôi run run. Tên người trên danh thiếp là chủ một hệ thống thu mua nông sản lớn tại chợ đầu mối (bạn thân của tôi). Từ rày về sau trái cây nhà bạn trồng ra sẽ được thâu mua tận vườn với giá tốt nhứt thị trường. Đó là lời hứa của tôi đối với bạn. Nó ôm lấy tôi khóc rưng rức. Tôi hỏi ba quả sầu riêng này mày tính tao bi nhiêu (bao nhiêu) tiền. Bạn trả lời tỉnh queo :
- Phải tính như b́nh thường chứ ! Nhưng tiền đă được trừ vào những buổi trưa tao qua nhà mày ăn trực rồi. Thôi ! Dắt tao về nhà ... về nhà đốt nhang cho Bố, nghen Minh...
VietBF@sưu tập