Thế là mẹ đă đi lấy chồng! Mẹ đă đi lấy chồng! Câu nói ấy cứ vang lên trong đầu Thụy. Thụy đưa hai tay ôm lấy đầu rồi bịt chặt hai tai nhưng âm thanh ấy vẫn không buông tha, cứ như một lưỡi dao cứa vào ḷng Thụy. Thụy bật khóc. Nước mắt đầm đ́a tгêภ mặt, Thụy chẳng buồn lau. Nước mắt không biết có làm ḷng con bé nguôi ngoai chút nào không. Chỉ biết sau khi khóc chán, Thụy nằm gục xuống thềm một ngôi nhà mà con bé vô t́nh đặt chân đến. Thụy vẫn nghĩ đến mẹ.
Giờ này mẹ ở đâu, mẹ đang làm ǵ, mẹ có nhớ đến đứa con gáι Ϯộι nghiệp này không. Có lẽ mẹ vẫn c̣n bận rộn với đám cưới, với khách khứa họ hàng. Mẹ làm đám cưới mà không cho Thụy biết, không cho Thụy tham dự. Mẹ đă quên Thụy rồi, quên Thụy thật sự rồi. Thụy khóc, tiếng khóc nức nở nghe xé cả ḷng .
Chiều nay, cô giáo bận việc, cả lớp được nghỉ học sớm. Thụy nhảy chân sáo về nhà, định bụng sẽ khoe với d́ Lan điểm tám môn văn. Đến trước cổng, Thụy định gọi d́ Lan ra mở nhưng thấy không khóa nên đẩy cổng bước vào. Có tiếng nói chuyện trong nhà vọng ra. Ḷng Thụy khấp khởi mừng thầm, có lẽ mẹ đến thăm Thụy. Gần hai tuần rồi mẹ không đến, Thụy nhớ mẹ lắm.
-Bây giờ chị định thế nào?
Không phải tiếng của mẹ, mà là tiếng của cậu Vi. Thụy đứng sững lại khi nghe tiếng trả lời buồn bă của d́ Lan:
-C̣n định sao bây giờ? Chị cũng rối trí lắm, đă can ngăn rồi mà không được th́ c̣n biết sao nữa.
D́ ngừng một chút rồi nói tiếp:
-Thôi th́ cứ để con bé ở với chị, xem như không có chuyện ǵ xảy ra…
Giọng cậu Vi có vẻ không bằng ḷng:
-Sao mà không có ǵ xảy ra được hả chị? Bộ chị định không nói cho con bé biết chiều nay má nó đang làm đám cưới à? Nó có quyền biết mọi chuyện về má nó chứ?
D́ Lan thở dài, không trả lời câu hỏi của cậu Vi. Lát sau, Thụy nghe trong giọng nói của d́ như pha tiếng khóc:
-Tội nghiệp cháu tôi. Nhưng con Thụy nó c̣n quá nhỏ, có nói ra chắc ǵ nó đă hiểu, với lại, nó biết cũng chỉ buồn hơn. Sau này nói cũng không muộn…
Có tiếng thở dài của ai đó, nhưng Thụy không muốn nghe thêm ǵ nữa. Như vậy là đủ rồi, đủ để Thụy hiểu những ǵ đang diễn ra liên quan đến mẹ nó. Tay Thụy run run, chân như muốn khuỵu xuống. Định thần lại, Thụy quay ngoắt ra cổng, bước từng bước chậm chạp rồi vô t́nh vấp phải cái thau nhôm gây ra tiếng động. Con bé đứng sững lại. Có tiếng d́ Lan trong nhà vọng ra:
-Thụy! Thụy về rồi hả con?
Thụy không trả lời. Con bé đứng yên trong một giây. Rồi không biết nghĩ sao, Thụy chạy nhanh ra khỏi ngơ dù có nghe tiếng gọi đằng sau. Một hồi sau, nh́n lại không thấy ai đuổi theo, Thụy mới đi chậm lại. Đầu óc Thụy trống rỗng, rối bời. Thụy đi lang thang, không biết đă qua mấy con đường, bước chân vô định. Đến khi quá mệt mỏi, con bé mới ngồi xuống thềm một ngôi nhà đang đóng kín cửa.
Màn đêm bắt đầu buông xuống. Nhưng ở đây ban đêm càng nhộn nhịp hơn cả ban ngày. Các ngọn đèn chiếu ánh sáng vàng vọt xuống ḷng đường. Xe cộ tấp nập, nào xe ô tô, xe máy, xe xích lô, xe đạp … nh́n rối cả mắt. Những người bán hàng rong tгêภ phố cất tiếng rao kèm với tiếng gơ của xe phở di động. Người đi bộ cũng có, nhưng chẳng ai chú ư đến Thụy, hoặc giả nếu có, có lẽ người ta cũng nghĩ Thụy là đứa bé vô gia cư đang t́m chỗ nương thân qua đêm. Thụy cảm thấy tủi thân và cô đơn hơn lúc nào hết. Trong thành phố Sài g̣n hoa lệ và rộng lớn này, Thụy càng cảm thấy ḿnh nhỏ bé hơn. Thụy ao ước giá mà ba đừng bỏ hai mẹ con Thụy mà đi sớm như vậy th́ mẹ đă không bỏ Thụy mà đi lấy chồng khác. Thụy lại khóc, lại thổn thức gọi “ba ơi” như những lần làm điều ǵ sai bị mẹ mắng.
Chiến tranh đă ςư-ớ.ק đi người ba yêu thương khi Thụy chưa tṛn hai tuổi. Mới hai mươi hai tuổi, mẹ đă phải góa chồng, phải một ḿnh nuôi dạy con. Ông bà ngoại đă mất khi mẹ c̣n rất nhỏ, ngoài một người anh trai ở quê, các anh chị của mẹ đều đă vào Sài g̣n kiếm sống. Ba mất rồi, mẹ chỉ c̣n có Thụy là nguồn yêu thương và an ủi lớn nhất. Đúng ra, Thụy c̣n có một người chị gáι nhưng chị đă mất khi mới tṛn tháng tuổi. Sự ra đi của cô con gáι đầu ḷng đă là vết thương mà mẹ không thể nguôi ngoai. V́ thế khi mang thai Thụy, mẹ vẫn thầm mong ước lại có tiếp một cô con gáι nữa. Mẹ vẫn thường kể với Thụy như thế và có lần c̣n trêu Thụy:
-Chị con th́ trắng trẻo xinh xắn, c̣n con không biết là giống ai!
Thụy ngây thơ hỏi mẹ:
-Con xấu lắm hở mẹ?
Mẹ ôm Thụy vào ḷng:
-Không, con gáι mẹ không xấu. Chỉ là chị con th́ xinh hơn.
Thụy ngước nh́n mẹ:
-Thế mẹ có thương con như chị không?
Mẹ mỉm cười nhưng mắt lại rươm rướm:
-Đứa nào mẹ cũng thương như nhau. Giờ chỉ c̣n hai mẹ con ḿnh thôi mà.
Thụy không biết v́ sao mẹ lại khóc, cũng không biết làm sao để an ủi mẹ. Thụy chỉ ôm mẹ chặt hơn:
-Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm.
Mẹ vẫn ôm Thụy nhưng không nói ǵ, chỉ thở dài.
Sau khi ba mất, mẹ xin phép ông bà nội vào làm việc ở một kư nhi viện nhỏ của các seur nhà Ḍng. Mẹ con Thụy cũng dọn đến đó ở luôn. Ông bà đồng ư với mong muốn mẹ sẽ t́m thấy niềm vui trong công việc và sớm khuây khỏa nỗi đau mất chống. Trong kư nhi viện, mẹ sống cuộc đời lặng lẽ và cam chịu. Mẹ chỉ c̣n niềm vui là chăm sóc Thụy khôn lớn thành người. Nhiều đêm, Thụy sờ lên má mẹ thấy ướt, không biết là mẹ đă khóc. Thụy có hỏi, mẹ chỉ bảo là hạt bụi bay vào, mẹ dụi mắt nên mắt mẹ có nước. Thụy hăy c̣n nhỏ quá nên đă tin là như lời mẹ nói.
Thấy mẹ vẫn luôn buồn bă, ông bà nội thương mẹ, lại thấy mẹ chưa có con trai, nhiều lần khuyên mẹ nên chọn một người đàn ông khác để xây dựng lại cho ḿnh một mái ấm, để Thụy cho ông bà nuôi, nhưng mẹ đều từ chối. Những lần như vậy, mẹ đều chạy vào pḥng, ℓêп gιườпg trùm mềm khóc, Thụy cũng ôm mẹ và khóc theo.
Cho đến khi người đàn ông ấy xuất hiện th́ mọi chuyện bắt đầu thay đổi, mẹ như trở thành một người đàn bà khác, xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn. Mỗi khi nghe ai nhắc đến cậu Hạnh, tên người đàn ông ấy, mắt mẹ lại sáng lên, đôi má ửng hồng như thoa phấn. Cậu Hạnh mới góa vợ, vợ cậu mất khi sinh đứa con thứ tư. Vợ cậu là bạn cùng quê với mẹ. Mẹ nghe tin cũng rất đau ḷng. Nghe đâu cậu làm việc ở tận Sài g̣n mới được thuyên chuyển về Huế. Ngày gặp lại cậu Hạnh, cậu Hạnh nói chuyện về người vợ đă mất với giọng nghẹn ngào làm mẹ cũng rơi nước mắt. Cậu Hạnh thương vợ, c̣n mẹ th́ nhớ ba. Có hôm thấy mẹ khóc, cậu Hạnh lại dỗ dành mẹ. Từ đó, cậu Hạnh hay đến thăm. Rồi cậu chở mẹ đi chơi, lúc đầu th́ đưa Thụy đi theo, sau đó th́ để Thụy ở nhà. Lần nào về, mẹ cũng vui và cậu Hạnh đều có quà cho Thụy. Bây giờ, hàng đêm mẹ vẫn thức, nhưng mắt mẹ không c̣n ướt mà lại lấp lánh niềm vui không dấu diếm. Linh tính báo cho Thụy biết sẽ có điều ǵ đó xảy ra nhưng Thụy không nghĩ một ngày nào đó mẹ sẽ bỏ Thụy để đi lấy chồng.
Thụy chợt nhớ đến những ǵ đă xảy ra cách đây hai tháng. Thụy nhớ Thụy đến nhà ông bà nội chơi vào dịp hè và ở lại đó trong hơn một tuần. Một buổi sáng nọ, mẹ đến nhà ông bà để đưa Thụy về nhưng ông bà không đồng ư. Lần đầu tiên, Thụy thấy ông nội tức giận như vậy. Cũng lần đầu tiên, mẹ dám lớn tiếng căi lại ông bà nội. Dù không hiểu toàn bộ nội dung câu chuyện, Thụy cũng mơ hồ nhận ra ông nội đang nói về chuyện của mẹ và cậu Hạnh. Cuối cùng, ông nội nói to như hét:
-Con thích đi đâu th́ cứ đi, để con Thụy lại cho ba!
Lần đầu tiên, mẹ căi lại lời ông nội:
-Nó là con gáι của con, con đi đâu con cũng sẽ mang nó theo! Không ai chia rẽ được mẹ con con.
Mặt ông nội giận dữ:
-Cô để nó lại cho tôi. Cô thương nó th́ đă không làm vậy?
Giọng mẹ cũng tức giận không kém:
-Con làm ǵ mà ba nói như vậy?
Ông nội chỉ tay vào mặt mẹ:
-Cô …, cô…
Mẹ không nói không rằng nữa, lôi ŧυộŧ Thụy ra ngoài sân, không để Thụy kịp mang dép, mặc cho những người hàng xóm đang chen nhau đứng ngoài cửa nh́n mẹ. Bà nội chạy theo định nói điều ǵ đó nhưng mẹ phớt lờ đi, giục Thụy lên chiếc xích lô mẹ vừa gọi. Thụy không biết ǵ cả, không hiểu ǵ cả, nhưng nh́n vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn rầu của mẹ, Thụy không dám hỏi ǵ. Thụy quay lại nh́n bà nội, thấy mắt bà ngấn lệ, Thụy thương lắm nhưng Thụy c̣n thương mẹ nhiều hơn.
VietBF@sưu tập