Ngày tôi bước ra khỏi cuộc hôn nhân đầy nước mắt, tay cầm chiếc vali, ḷng nặng trĩu. Nhưng điều làm tôi nhớ măi không phải là những tổn thương, mà là h́nh ảnh mẹ chồng - người phụ nữ đă im lặng suốt những năm tháng tôi làm dâu, giờ đây lại phá lệ để nói với tôi những lời từ tận đáy ḷng.
Lần đầu về ra mắt gia đ́nh chồng, tôi nhận ngay ánh mắt không mấy thiện cảm từ mẹ anh. Bà ít nói, nhưng ánh mắt như thể không muốn tôi bước vào gia đ́nh này. Khi chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới, bà tỏ ra không hài ḷng, nhưng rồi cũng chẳng phản đối. Tôi từng nghĩ ḿnh đă chiến thắng khi có được sự đồng ư, nhưng hóa ra, đó chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày khổ đau.
Sau khi cưới, tôi mới hiểu rơ hơn cuộc sống trong gia đ́nh chồng. Chồng tôi không c̣n là người đàn ông ngọt ngào ngày trước. Anh ch́m đắm trong rượu chè, bạn bè, và những cuộc gọi lén lút với người cũ. Tệ hơn, anh thừa hưởng tính khí nóng nảy từ người cha - một người đàn ông thường xuyên bạo hành mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng không can thiệp, không phản kháng. Bà im lặng chịu đựng như thể đă quen, như thể cuộc đời bà chỉ là chuỗi ngày nhẫn nhục.
Dù im lặng, mẹ chồng lại chính là người ở bên tôi trong những lúc đau đớn nhất. Lần đầu tôi bị chồng đánh, bà là người lặng lẽ thoa thuốc. Khi tôi đi khám thai, bà âm thầm theo cùng. Và ngày tôi mất đứa con đầu ḷng v́ những tổn thương từ cuộc hôn nhân này, bà là người chăm sóc tôi trong bệnh viện.
Tôi từng trách bà: "Tại sao mẹ không dạy con trai ḿnh?". Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ chính bà cũng là nạn nhân trong cuộc hôn nhân của chính ḿnh. Bà không thể bảo vệ ḿnh, th́ làm sao đủ sức thay đổi con trai?
Ngày tôi quyết định rời đi, mẹ chồng gọi tôi lại. Lần đầu tiên, bà nói rất nhiều: “Mẹ từ nhỏ đă chiều hư nó. Đến khi nó lớn rồi, mẹ cũng không dạy được nữa. Nó có bao nhiêu tính xấu mẹ đều biết hết. Ngày trước mẹ mong con đừng bước chân vào nhà này. Giờ khi con bước đi ra, mẹ mong con t́m được tấm chồng tốt hơn con của mẹ.”
Bà dúi vào tay tôi một gói đồ nhỏ. Mở ra, tôi thấy một chiếc áo dài bà tự tay may. “Quà cưới sau này, cho con lấy chồng mới,” bà nói, giọng run rẩy.
Tôi bật khóc. Không chỉ v́ thương ḿnh, mà c̣n thương bà - người phụ nữ cả đời sống trong chịu đựng. Bà không đủ mạnh mẽ để thoát khỏi người chồng tệ bạc, không đủ quyền uy để uốn nắn con trai, nhưng bà vẫn dành những điều tốt đẹp nhất c̣n sót lại cho tôi.
Khi quay lưng bước đi, tôi không ngoảnh lại. Nhưng h́nh ảnh mẹ chồng đứng đó, ánh mắt xa xăm, măi măi khắc sâu trong ḷng tôi. Tôi rời đi, mang theo tự do của chính ḿnh, nhưng cũng để lại phía sau một người phụ nữ đă từ lâu chẳng c̣n dám mơ về tự do ấy.
Cuộc đời bà là bài học lớn nhất mà tôi nhận được: Đừng để bản thân trở thành người im lặng chịu đựng. V́ yêu thương không phải lúc nào cũng được thể hiện qua lời nói hay hành động lớn lao, mà đôi khi, chỉ là một gói đồ nhỏ được trao tay vào phút chia ly.
VietBF@ sưu tập
|