Tôi từng hănh diện khi cưới được chồng người Hàn Quốc – một giám đốc thành đạt, giàu có. Bố mẹ tôi không tiếc công sức tổ chức một đám cưới hoành tráng nhất làng, ai ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Thế nhưng, ngay lần đầu gặp mẹ chồng, tôi đă rơi vào t́nh huống lúng túng v́ không biết tiếng Hàn, chỉ biết cúi đầu chào. Đáp lại, bà lạnh lùng bước qua, không một lời chào hỏi, cũng chẳng trao cho tôi món quà nào như phong tục. Măi đến khi sang Hàn sống cùng gia đ́nh chồng, tôi mới bất ngờ phát hiện ra sự thật về người mẹ chồng tưởng như lạnh nhạt ấy
Cả làng tôi rộn ràng từ sáng sớm. Nhà tôi hôm nay khác hẳn ngày thường, ngập tràn tiếng cười nói. Ai cũng háo hức chờ đợi lễ cưới lớn nhất vùng, khi tôi, Hoa – cô gái quê mùa, lấy được chồng là người Hàn Quốc, một giám đốc thành đạt.
Min Ho, chồng tôi, là một người đàn ông cao ráo, điển trai và ga lăng. Chúng tôi quen nhau qua một buổi tiệc khi anh về Việt Nam công tác. Sau nửa năm yêu xa, Min Ho cầu hôn tôi, hứa hẹn sẽ mang lại cho tôi cuộc sống đầy đủ ở xứ Hàn.
Bố mẹ tôi mừng khôn xiết, quyết định làm lễ cưới thật lớn để “nở mày nở mặt”. Ngày cưới, họ hàng gần xa đều đến đông đủ. Ai cũng trầm trồ khi thấy Min Ho lịch lăm trong bộ vest đắt tiền và những món quà cưới giá trị mà anh mang đến.
Nhưng giữa niềm vui ấy, một chuyện khiến tôi không khỏi băn khoăn. Khi mẹ chồng tôi – bà Kim – xuất hiện, bà không mỉm cười hay nói ǵ nhiều. Tôi luống cuống cúi người chào bà, nhưng bà chỉ lạnh lùng bước qua, không một lời đáp lại. Đáng nói hơn, bà cũng không trao vàng cưới cho tôi như tục lệ mà mọi người mong đợi.
“Chắc người Hàn Quốc có phong tục khác,” tôi tự an ủi ḿnh. Nhưng trong ḷng, tôi vẫn cảm thấy có điều ǵ đó lạ lẫm.
Sau lễ cưới, tôi theo chồng sang Hàn Quốc. Cuộc sống nơi xứ người khác biệt hoàn toàn với quê nhà. Min Ho rất bận rộn với công việc, c̣n tôi th́ chật vật thích nghi.
Ban đầu, tôi nghĩ mẹ chồng ḿnh khó tính. Bà ít khi nói chuyện với tôi, chỉ nh́n tôi bằng ánh mắt ḍ xét. Mỗi khi tôi cố gắng chào bà bằng tiếng Hàn vụng về, bà chỉ gật đầu hờ hững. Tôi không khỏi buồn bă và nghĩ rằng bà không thích tôi.
Nhưng càng sống lâu, tôi càng nhận ra mẹ chồng tôi không như những ǵ tôi tưởng. Bà rất hay thức khuya, lặng lẽ làm việc nhà và nấu nướng. Mỗi lần thấy tôi lóng ngóng trong bếp, bà không trách móc mà chỉ nhẹ nhàng làm thay. Đôi khi tôi tỉnh dậy giữa đêm, thấy bóng bà ngồi một ḿnh trong pḥng khách, nh́n ra ngoài cửa sổ. Dáng vẻ ấy khiến tôi cảm thấy có điều ǵ đó rất lạ lẫm.
Một ngày nọ, tôi quyết định làm món phở để đăi gia đ́nh. Đây là món ăn mà tôi tự hào nhất. Khi bưng bát phở ra, tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng của mẹ chồng. Nhưng thay v́ khen ngợi, bà bất ngờ rơi nước mắt.
Bà nói điều ǵ đó bằng tiếng Hàn mà tôi không hiểu. May mắn, Min Ho về kịp lúc và dịch lại cho tôi:
“Mẹ bảo món này làm mẹ nhớ về quá khứ.”
Tôi ngơ ngác không hiểu, nhưng sau bữa ăn hôm đó, mẹ chồng chủ động gọi tôi vào pḥng riêng. Bà đưa cho tôi một hộp gỗ cũ kỹ. Khi mở ra, tôi sững sờ thấy bên trong là những bức ảnh đen trắng chụp một người phụ nữ Việt Nam và một đứa trẻ.
Mẹ chồng nh́n tôi, rồi nói bằng tiếng Hàn, giọng nghẹn ngào. Min Ho tiếp tục dịch:
“Mẹ từng sống ở Việt Nam trong một thời gian dài. Người phụ nữ trong ảnh là mẹ ruột của mẹ, c̣n đứa trẻ là mẹ khi c̣n nhỏ. Mẹ của mẹ là người Việt Nam.”
Tôi không thể tin vào tai ḿnh. Mẹ chồng tôi mang ḍng máu Việt Nam?
Bà kể rằng bà là con lai, sinh ra trong thời kỳ chiến tranh. Sau khi chiến tranh kết thúc, bà và mẹ ruột bị kỳ thị nặng nề ở cả hai quốc gia. V́ không chịu nổi những lời dị nghị, mẹ ruột của bà đă đưa bà sang Hàn Quốc, nhưng trên đường đi, họ bị thất lạc nhau.
Bà được một gia đ́nh người Hàn nhận nuôi. Từ đó, bà lớn lên trong sự khép kín, luôn dằn vặt về nguồn gốc của ḿnh. Dù đă có gia đ́nh riêng và cuộc sống ổn định, bà vẫn không nguôi nhớ về người mẹ Việt Nam và quê hương của ḿnh.
“Khi Min Ho nói muốn lấy vợ Việt Nam, mẹ đă rất mừng nhưng cũng rất lo. Mẹ sợ rằng quá khứ sẽ quay lại ám ảnh mẹ. Mẹ đă cố gắng giữ khoảng cách với con, nhưng khi nh́n con, mẹ lại thấy h́nh ảnh của bà ngoại con.”
Soi hôn nhân của Ngọc Trinh và chồng Hàn Quốc trước khi tan vỡ
Lời nói của bà khiến tôi không ḱm được nước mắt. Tôi không hề biết rằng người phụ nữ lạnh lùng mà tôi tưởng lại mang trong ḷng một nỗi đau lớn như vậy.
Sau hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng thay đổi hoàn toàn. Bà bắt đầu cởi mở hơn, kể tôi nghe nhiều câu chuyện về Việt Nam và những kư ức ít ỏi về mẹ ruột. Tôi cũng dạy bà một số món ăn Việt, c̣n bà th́ chỉ tôi cách nấu các món truyền thống Hàn Quốc.
Chúng tôi không c̣n là mẹ chồng – nàng dâu xa cách, mà trở thành hai người phụ nữ đồng cảm với nhau, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.
Tôi nhận ra rằng, đôi khi, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng là những câu chuyện sâu sắc mà chúng ta cần thời gian để hiểu. Và với tôi, bà mẹ chồng từng làm tôi ngỡ ngàng trong ngày cưới chính là người mà tôi biết ơn nhất trên chặng đường hôn nhân của ḿnh.
VietBF@ sưu tập
|
|