Thuê chị hàng xóm sang chăm chồng b/ạ/i l/iệt, mỗi đêm tôi trả cho chị 300 ngh́n, nhưng ngay đêm đầu tiên chuyện kinh hoàng đă xảy ra…
Tôi tên là Hạnh, năm nay 34 tuổi. Tôi có một gia đ́nh nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 ở ven thành phố. Cuộc sống của tôi từng khá b́nh yên, cho đến cái ngày định mệnh ba năm trước, khi tai nạn giao thông khiến chồng tôi – anh Nam – bị liệt nửa người dưới.
Từ một người đàn ông mạnh mẽ, tự tin, anh trở thành người nằm yên một chỗ, ăn uống, sinh hoạt đều phải có người trợ giúp. Ban đầu, tôi nghĩ ḿnh có thể gồng gánh được. Tôi xin nghỉ việc, ở nhà chăm anh và con trai nhỏ.
Nhưng mọi thứ không dễ như tôi tưởng. Áp lực tài chính, tinh thần, sự mệt mỏi tích tụ từng ngày khiến tôi như biến thành con người khác. Tôi cáu gắt, khóc thầm mỗi đêm. Có lúc nh́n thấy chồng nằm đó, tôi thấy thương, nhưng cũng thấy… bế tắc.
Tôi đă từng nghĩ đến việc thuê người giúp việc, nhưng không ai chịu làm v́ công việc quá nặng nề, lại làm đêm. Cho đến một hôm, chị Hoa – hàng xóm nhà bên, ngỏ ư muốn giúp.
Chị Hoa lớn hơn tôi chừng 7 tuổi, từng có một đời chồng, không con cái. Chồng chị mất v́ đột quỵ đă lâu. Chị sống một ḿnh, lặng lẽ, ít giao du, người trong xóm vẫn thường gọi chị là “chị Hoa cô độc”. Chị hay giúp tôi vài việc vặt, trông con hộ lúc bận. Một lần tôi than thở, chị nói:
– Nếu em cần, chị có thể qua trông anh Nam mỗi đêm, cho em nghỉ ngơi một chút. Chị từng chăm chồng liệt rồi, không ngại việc đâu. Em cứ trả chị 300 ngh́n mỗi đêm là được.
Tôi suy nghĩ một ngày, rồi đồng ư. 300 ngh́n có vẻ nhiều, nhưng so với việc tôi được ngủ một đêm yên ổn th́ hoàn toàn xứng đáng.
Đêm đầu tiên, tôi dặn chị cách thay tă, xoa bóp cho chồng, dặn ḍ cẩn thận. Anh Nam không phản ứng ǵ, chỉ nh́n chị Hoa lặng lẽ, như thường lệ. Tôi yên tâm về pḥng, nằm xuống mà như trút được gánh nặng.
Tôi ngủ quên lúc nào không hay, nhưng nửa đêm, tôi chợt tỉnh bởi có cảm giác là lạ. Không có tiếng động ǵ bất thường, nhưng tim tôi cứ đập dồn dập.
Tôi ngồi dậy, bước sang pḥng anh Nam, định kiểm tra xem chị Hoa có cần ǵ không. Cửa chỉ khép hờ.
Tôi đẩy cửa ra – và chết lặng.
Chị Hoa đang ngồi sát mép giường, tay nắm chặt tay chồng tôi. Không phải kiểu chăm sóc thông thường. Bàn tay chị vuốt dọc tay anh, ánh mắt hai người nh́n nhau, không nói nhưng rơ ràng… không b́nh thường. Không có tiếng ǵ, nhưng không khí giữa họ đặc quánh như một sự thân mật lén lút bị bắt quả tang.
Tôi như hóa đá trong vài giây.
Chị Hoa nghe tiếng động, quay lại. Gương mặt chị điềm nhiên như không có chuyện ǵ. Tôi nuốt nghẹn:
– Chị đang… làm ǵ vậy?
– À, chị đang xoa bóp tay cho anh ấy. Hôm nay tay anh ấy cứng hơn mọi hôm.
Tôi không nói thêm ǵ, chỉ bảo:
– Chị về đi. Tôi thấy ổn rồi.
Chị gật đầu, thu dọn đồ, lặng lẽ rời khỏi. Không nói thêm một câu.
C̣n tôi, cả đêm ấy ngồi trong pḥng, mắt nh́n chồng mà ḷng rối như tơ ṿ. Anh Nam nhắm mắt, không nói ǵ. Nhưng tôi biết, có điều ǵ đó đă thay đổi.
Tôi không thuê chị Hoa nữa.
Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó.
Khoảng một tuần sau, tôi t́nh cờ thấy trong điện thoại của anh Nam – chiếc điện thoại anh vẫn giữ để nghe gọi người thân – có vài tin nhắn từ một số lạ. Tin nhắn không dài, chỉ những câu rất đơn giản: “Ngủ ngon nhé”, “Hôm nay tay anh đỡ hơn không?” – nhưng lại rất thân mật. Tôi tra số, và ngỡ ngàng: đó là số của chị Hoa.
Tôi không tin nổi vào mắt ḿnh. Một người đàn ông liệt toàn thân, lại có thể… nhắn tin qua lại với người khác?
Tôi đối chất với chồng. Anh không phủ nhận. Anh ú ớ mấy tiếng, rồi lặng im. Nhưng chính sự im lặng đó khiến tôi điên tiết.
Tôi sang nhà chị Hoa, gơ cửa. Chị mở cửa, vẫn ánh mắt trầm tĩnh quen thuộc.
– Chị cần ǵ không?
– Tôi muốn hỏi… chị và chồng tôi có chuyện ǵ?
Chị không né tránh, chỉ nhẹ nhàng:
– Không có ǵ như em nghĩ. Anh ấy chỉ cần người nói chuyện. C̣n em, em có bao giờ ngồi cạnh anh ấy 10 phút mà không thở dài không?
Tôi đứng chết lặng.
Chị tiếp:
– Em cứ nghĩ ḿnh là người khổ nhất. Nhưng người nằm bất động, không c̣n tự chủ được thân thể ḿnh mới là người tuyệt vọng. Chị không làm ǵ sai cả. Chị chỉ… khiến anh ấy thấy ḿnh vẫn là một người đàn ông.
Câu nói đó như một cú tát.
Tôi bỏ về, ḷng rối loạn. Tôi không phải người vợ tệ bạc, nhưng đúng là đă quá kiệt sức để yêu thương. Tôi chăm chồng như một nghĩa vụ, không c̣n cảm xúc. Có lẽ, đó là lư do anh cần một người khác đến để… nhắc anh nhớ ḿnh từng là ai.
Từ hôm đó, tôi không c̣n thấy chị Hoa. Nhà chị đóng cửa im ĺm. Có người nói chị chuyển đi đâu đó. Cũng có thể chị hiểu rằng, sự tồn tại của chị đă phá vỡ ranh giới cuối cùng giữa ḷng thương và ḷng tự trọng của tôi.
Chồng tôi không nhắc lại chuyện đó. Anh dường như trầm hơn, nhưng cũng không c̣n cáu gắt như trước. C̣n tôi – tôi bắt đầu học cách nh́n anh như một người đàn ông, không chỉ là một bệnh nhân.
Tôi không biết giữa họ đă đi xa đến đâu. Nhưng tôi biết, chuyện đó đă khiến tôi tỉnh ra: T́nh yêu, nếu chỉ c̣n trách nhiệm, th́ sớm muộn ǵ cũng sẽ trượt dốc.
Đôi khi, cái kinh hoàng nhất không phải là phản bội – mà là khi bạn nhận ra, chính sự thờ ơ của ḿnh đă đẩy người bạn yêu thương đi xa…
VietBF@ sưu tập
|
|