Có lẽ, trong những mất mát của con người, mất người thân là nỗi đau lớn nhất. Chông chênh, đau đớn và cả mất phương hướng… là cảm xúc của những người ở lại và vượt qua điều này quả không dễ dàng.
Ngày bác sĩ báo hung tin “anh bị ung thư gan”, tôi nghe như chính ḿnh bị tuyên án tử. Hơn chục năm chung sống bên nhau, tôi chưa bao giờ h́nh dung mẹ con tôi sẽ mất anh vĩnh viễn một cách đột ngột và sớm như thế - mới 39 tuổi.
Bởi gia đ́nh chúng tôi đang rất vui vẻ, hạnh phúc và anh vẫn đang hừng hực lửa đam mê, cống hiến cho nghề nghiệp, chẳng có dấu hiệu của bệnh tật. Vượt lên nỗi đau, sợ hăi, anh đă chuẩn bị tinh thần cho ḿnh và cho cả tôi về sự ra đi của anh.
Gia đ́nh yên vui của đạo diễn Huỳnh Phúc Điền ngày anh c̣n sống
Dù đă tiên liệu t́nh huống xấu nhất, nhưng khi sự thật nghiệt ngă xảy ra, tôi mới biết ḿnh đang chạm đến tận cùng sự đau khổ. Lúc đó, tôi chỉ ước muốn được đi theo anh nhưng h́nh ảnh hai đứa con thơ mới 12 tuổi, 6 tuổi và lời dặn ḍ cùng sự mạnh mẽ của anh trong những ngày chống chọi với bệnh tật đă làm tôi bừng tỉnh.
Tôi nén ḷng, giấu đi sự đau khổ để thông báo và giải thích với con về sự ra đi vĩnh viễn của cha. Ba mẹ con cùng hứa “phải mạnh mẽ để lo đám tang cho ba và sống xứng đáng với sự yêu thương, niềm tin, kỳ vọng của ba”.
Những ngày ma chay xong, chỉ c̣n ba mẹ con trong căn nhà rộng, chúng tôi mới thật sự đối diện với thực tế không c̣n anh bên đời. Tôi lại quay về với nỗi đau tột cùng.
Nhiều ngày sau đó, tôi luôn chập chờn, thảng thốt trong những lúc chợp mắt ngắn ngủi. Đêm nào nước mắt tôi cũng tuôn trào, đau khổ bởi sự cô đơn, kỷ niệm và nỗi lo lắng về tương lai của hai con. Kết quả, tôi bị trầm cảm. Nhưng đúng lúc đó, tôi chợt lóe lên suy nghĩ: “Nếu tôi sống như thế này th́ hai con tôi sẽ ra sao? Bé Cḥ đang bước vào tuổi dậy th́, rất cần sự quan tâm, chăm sóc của mẹ. Bé Mi c̣n thơ dại, cần được hưởng một tuổi thơ thật đẹp...". Tôi bắt đầu đứng lên.
Vợ chồng đạo diễn Huỳnh Phúc Điền
Trước đây, tôi chỉ là người phụ nữ đứng sau lưng chồng, chỉ biết con cái, việc nhà. Mọi thứ trong cuộc sống, từ kinh tế gia đ́nh đến hoạch định, tổ chức cuộc sống anh đều giữ vai tṛ chính. Bây giờ chỉ c̣n ḿnh tôi.
Tôi suy nghĩ nhiều đêm liền, lên kế hoạch từng bước ổn định tinh thần cho ḿnh, cho con và cả kế hoạch chi tiết về cuộc sống, học tập, sinh hoạt của ba mẹ con. Đầu tiên, tôi bàn với hai con về việc thay đổi chỗ ở, từ căn nhà nhiều tầng qua căn hộ chung cư. Mục đích vừa để mẹ con gần gũi, gắn bó nhau hơn (nhà cũ mỗi người một tầng), vừa ổn định kinh tế bằng cách cho thuê nhà.
Tôi cũng luôn duy tŕ nếp sống cũ để hai con không thấy sự xáo trộn, ảnh hưởng khi không c̣n ba bên cạnh. Tôi chở hai con về nhà cũ để gặp gỡ, chơi đùa với bạn bè, đưa con đến nhà bạn hay tổ chức tiệc để con mời bạn đến nhà chơi. Tôi không c̣n né tránh nhắc về anh, về những kỷ niệm cũ v́ sợ gợi buồn đau, mà biến kư ức đó thành niềm vui, động lực cho ba mẹ con.
Cuối tuần, cả nhà đi chơi rồi đi du lịch hàng năm và tôi dành nhiều thời gian tṛ chuyện, chơi đùa và xem phim với con. Tôi đă kể cho các con nghe về những đức tính cao đẹp và sự yêu quư của đồng nghiệp, bạn bè dành cho ba, cũng như niềm tin, sự kỳ vọng của ba dành cho hai con để hai con nỗ lực, phấn đấu trong học tập, cuộc sống.
Cả hai bé đều ư thức được điều này, vẫn thấy ba như đang hiện hữu quanh đây và hứa sẽ cố gắng học giỏi, ngoan ngoăn để không phụ ḷng ba mẹ. Không khí ấm cúng, vui vẻ đă trở lại với gia đ́nh tôi. Tiếng cười của hai con đă tiếp thêm sức mạnh cho mẹ và tiếng cười của mẹ đă cho con sự an ḷng, điểm tựa vững chắc.
Tuy nhiên, trong tôi vẫn luôn hiện diện nỗi lo khi bé Cḥ bắt đầu “nhổ gị”, chuẩn bị bước vào giai đoạn chuyển ḿnh với những thay đổi về tâm sinh lư mà con không dễ dàng chia sẻ với mẹ. Ngày xưa cha con hay rù ŕ tâm sự với nhau nên tôi chẳng phải bận tâm nhiều về “phe kia”. V́ tôi và anh đă giao hẹn: “Đàn ông lớn, chịu trách nhiệm dạy dỗ, uốn nắn đàn ông bé”, c̣n mẹ sẽ “nhỏ to tâm sự” với con gái”.
Tôi mua sách, báo và lên mạng t́m đọc tài liệu nói về tâm lư tuổi mới lớn, đặc điểm tâm sinh lư bé trai và cách giáo dục thế nào cho hiệu quả để có thể đối thoại, giải đáp thắc mắc cho con. Nhưng tâm lư con trai thường ngại bộc bạch những suy nghĩ thầm kín với mẹ nên tôi nhờ ông ngoại và cậu gần gũi, tâm sự với Cḥ để giúp con bản lĩnh và cứng rắn hơn.
Tự lúc nào, tôi đă quen dần với việc vừa làm mẹ, vừa làm cha và tôi khám phá một điều thú vị về ḿnh: từ người phụ nữ yếu đuối, luôn cần được sự che chở, tôi đă trở nên mạnh mẽ và dứt khoát. Lúc trước, mỗi khi gặp gián, chuột là tôi “chết điếng”. C̣n giờ đây, tôi đă là “chiến sĩ diệt… đủ thứ” khi thấy nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe của con. Tôi vốn rất sợ những tṛ chơi cảm giác mạnh, chỉ đứng làm khán giả cho anh và con. Nhưng giờ hai con muốn chơi th́ mẹ sẵn sàng đồng hành. Bé Cḥ, bé Mi đă há hốc khi thấy mẹ “lột xác” và hai bé cũng ảnh hưởng sự mạnh mẽ này.
Hai năm trôi qua, cuộc sống của mẹ con đă vào quỹ đạo của sự b́nh yên vốn có trước đây. Hai con ngày ngày hồn nhiên đến trường để thực hiện ước mơ: bé Cḥ sẽ là kỹ sư về công nghệ thông tin, bé Mi trở thành ca sĩ. Riêng tôi, bên cạnh việc chăm sóc, dạy dỗ hai con, c̣n tham gia những hoạt động xă hội, từ thiện.
Tôi tham gia CLB Những bà mẹ đơn thân, cùng người thân, bạn bè của anh tổ chức nhiều hoạt động gây quỹ giúp đỡ các bệnh nhân ung thư như nguyện vọng của anh… Tôi rút ra được nhiều điều, sống hướng đến cộng đồng, không chỉ giúp đỡ những hoàn cảnh không may mà chúng ta c̣n được chia sẻ, giải tỏa nỗi buồn của ḿnh. Khi ta nh́n mọi việc một cách nhẹ nhàng, không suy nghĩ bi quan mà tin tưởng luôn có người thân, bạn bè chia sẻ, động viên th́ chúng ta có thể vượt qua những bất hạnh của cuộc sống.
Nụ cười trở lại trên gương mặt những thành viên gia đ́nh cố đạo diễn Huỳnh Phúc Điền
Theo Phụ Nữ Online