MỘT CÂU CHUYỆN Ý NGHĨA
Ông Winston Churchill –
Cựu Thủ tướng Anh từng nói rằng “chúng ta sinh sống bằng những gì chúng ta kiếm được, nhưng chúng ta tạo lập đời mình bằng chính những gì mà chúng ta cho đi”.
Thế giới này là một nơi tuyệt vời. Bạn cho đi thứ gì thì sẽ nhận được những điều tốt đẹp đáp lại!
Câu chuyện ý nghĩa dưới đây sẽ giúp mỗi chúng ta nhìn thấy được “nhân” và “quả” của cuộc đời mình, nó cũng sẽ là bài học để mỗi khi bạn đứng trước một hoàn cảnh cần phải gieo hạt tốt, bạn sẽ không ngần ngại hành động.
THOÁT CHẾT VÌ HÀNH ĐỘNG THEO NHÂN – QUẢ
Câu chuyện kể về vị danh tướng Dwight Eisenhower. Ông là một vị tướng 5 sao trong Lục quân Hoa Kỳ và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961. Trong thời Thế chiến thứ 2, ông phục vụ với tư cách là tư lệnh tối cao các lực lượng đồng minh tại Châu Âu, có trách nhiệm lập kế hoạch và giám sát cuộc tiến công xâm chiếm thành công vào nước Pháp và Đức năm 1944 – 45 từ mặt trận phía Tây.
Vào thời đó, một hôm ông Eisenhower cùng với đoàn tùy tùng vội vã lái xe về tổng hành dinh quân đội ở Pháp để tham dự một cuộc họp khẩn cấp.
Lúc đó trời đang mùa đông lạnh buốt lại thêm mưa tuyết rơi phủ đầy khắp nơi. Xe đang chạy thì ông bất ngờ để ý nhìn thấy có hai vợ chồng già người Pháp ngồi ở bên lề đường đang run rẩy vì cái lạnh giá buốt.
Ông lập tức ra lệnh cho đoàn tùy tùng ngừng lại và muốn phái một thông dịch viên tiếng Pháp tới hỏi thăm cặp vợ chồng này.
Một viên tham mưu nhắc nhở ông là nên để cho nhân viên công vụ tại địa phương lo chuyện này, phái đoàn phải đi nhanh lên vì sợ trễ cuộc họp. Ông nói nếu đợi cảnh sát địa phương tới thì sợ là quá muộn và hai người này sẽ chết cóng.
Sau khi hỏi thăm, ông Eisenhower biết được là họ đang muốn tới Paris để gặp con trai nhưng xe của họ bị chết máy giữa đường.
Ông bảo hai vợ chồng già mau lên xe của ông. Ông liền ra lệnh thay đổi lộ trình, đưa cặp vợ chồng tới Paris trước, rồi ông và đoàn tùy tùng mới lái xe tới tổng hành dinh để dự cuộc họp.
Không ngờ chính sự chuyển hướng bất ngờ ngoài kế hoạch này đã cứu mạng ông! Quân Quốc Xã có tin tình báo nên biết chính xác hành trình của ông và đã bố trí sẵn các tay súng bắn tỉa nấp rình tại các ngã tư. Nếu ông tới thì sẽ bị hạ sát ngay chỗ đó. Nhưng hóa ra chỉ nhờ vào lòng tốt gieo đúng lúc đã giúp ông đổi lộ trình và tránh thoát cuộc mưu sát.
THOÁT CHẾT
Câu chuyện thâm thúy trên đang nói với chúng ta một triết lý mà không phải ai cũng thấu hiểu, tin tưởng.
Sự cho đi hay “gieo hạt” là một quy luật vũ trụ, sự cho đi có ý nghĩa, giá trị chính là ở thời điểm và cách cho. Bạn gieo hạt đúng lúc, có thể thay đổi cả số mệnh và cuộc đời của bạn.
Vì vậy, nếu bạn đang khó khăn, bế tắc,… hãy nhìn lại hành trình mà bạn đã đi qua, sự cho đi đã đúng và đủ hay chưa. Đừng đòi hỏi quá nhiều cho bản thân khi chúng ta chưa biết cho đi nhiều hơn.
Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung vị vua phàn nàn chân mình rất đau, bởi vì đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành trình dài như vậy và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề.
Sau đó, vị vua hạ lệnh: "Cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da bò và số lượng khổng lồ tiền bạc."
Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đã dũng cảm hỏi nhà vua: "Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?".
Nhà vua ngạc nhiên! Nhưng rồi ông cũng đồng ý làm một đôi giày.
Bài học rút ra:
Chuyện cực ngắn trên đây sẽ giúp cho bạn hiểu: Để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính mình, suy nghĩ của bạn, trái tim bạn – chứ không phải bắt thế giới thay đổi bởi "Nếu bạn thay đổi, cả thế giới sẽ thay đổi". Hãy thay đổi chính bạn, bạn sẽ thấy thế giới này đẹp hơn rất nhiều.
Đọc truyện tình yêu: Gió
Con gái thường thích dành tình yêu cho Badboy - phải, không sai. Vậy nếu từ đầu bạn xác định hắn là một tên Badboy chính hiệu và từ đầu người hắn có ý định tán tỉnh không phải là bạn mà là con bạn thân của bạn, thì bạn có đâm đầu vào quen hắn không? Chà, bảo là không thì khi đó bạn còn tỉnh táo lắm, chưa có sự can thiệp của trái tim đâu. Bởi trái tim con người thường ngu ngốc, đôi khi biết rõ chẳng đi đến đâu thế nhưng cứ đâm đầu vào... Và khi trái tim của tôi hẫng một nhịp, cũng là lúc tôi biết lý trí của mình đã bị đè cho chết bẹp. Thôi thì...
Sau chia tay, con người ta vốn yếu đuối và cần người chia sẻ. Và hắn- cái người mà tôi sắp kể ra đây- đang trong trạng thái đó. Tức là hắn ta vừa thất tình. Thêm một yếu tố nữa để tôi phải nhắn tin nói chuyện với một tên con trai không quen không biết trước, đó là vì hắn ta mang danh "anh trai kết nghĩa" của con bạn tôi. Ông trời trớ trêu khi sinh ra tôi- một con nhỏ với cái đầu của một bà lão- lại chơi với một con nhỏ mang đầu óc của một đứa trẻ ba tuổi. Thế là thay vì con bạn tôi là đứa trực tiếp "an ủi" ông anh kết nghĩa thất tình của nó, thì tôi lại là người làm công việc đó thay nó. À vâng, tất nhiên tôi biết mặt hắn, còn hắn thì chẳng biết tôi là ai. Vậy mà cũng có hai đứa rảnh hàng ngày ngồi nhắn tin nói chuyện trên trời dưới đất
- Có em nói chuyện anh đỡ buồn hơn nhiều, cảm ơn em. Mà em sắp thi tốt nghiệp nhỉ?
- Dạ, em đang ôn thi nè
- Ừ ráng em nhé, thi xong làm cái hẹn chứ nhỉ?
Nói thế thôi, chứ từ đầu tôi xác định rõ là không bao giờ quen kiểu con trai như hắn. Nói đẹp trai thì không hẳn, nhưng hắn có nụ cười đẹp, mắt cũng đẹp. Nhưng cái khiến hắn trở nên nguy hiểm là lịch sử tình trường dài cả cây số, mà xét cho cùng, loại Badboy như hắn là người mà tôi né đầu tiên. Vậy mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại là đứa bị dính bẫy. Bắt đầu từ một tin nhắn của hắn hôm 29 tết
"Tết năm nay không biết có ai dẫn mình đi coi pháo bông không nhỉ? Chưa bao giờ đi coi pháo bông ở Biên Hòa"
"Ủa? anh chưa đi coi pháo bông lần nào hả?"
"Không phải chưa, mà hồi trước anh coi trên Sài Gòn, T. dẫn anh đi (T. là bạn gái cũ của hắn). Năm nay không ai dẫn lên Sài Gòn coi nữa mà đi một mình thì buồn"
Không hiểu sao khi nhận được tin nhắn đó của hắn, tôi thấy tội tội. Đắn đo một hồi, tôi bảo
"Hay tối mai anh đi với chị em em này, em với chị em cũng tính đi coi"
Và thế là tôi- cái đứa không muốn gặp hắn- lại trở thành cái đứa chủ động hẹn hắn. Thiên lý ở đâu???
•Tâm sự chuyện tình cảm tuổi học trò
•Truyện ngắn tình yêu hay: Nếu em khóc, anh có còn tìm em Phần I
•Tuyển tập những truyện ngắn hay nhất về tình yêu giới trẻ
yeu
30 tết...
Chúng tôi đi coi pháo bông chung với nhau như đã hẹn. Hắn có vẻ thích nói chuyện với chị gái tôi hơn nên thật may tôi không phải nói gì nhiều. Cộng thêm chân tôi ngắn, còn chân hai người kia thì dài, thành ra tôi cứ lẽo đẽo đằng sau. Không dưng, hắn đi chậm lại để đợi tôi, rồi cứ nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi chột dạ:
- Gì mà anh cười hoài vậy?
- À, không có gì, nhìn em giống con bạn anh hồi cấp ba, giống lắm. Mà sao đi chậm vậy?
- Chân ngắn, không thấy à?- Tôi trả treo
Hắn lại cười- Vậy lên anh cõng nhá!
- Thôi cảm ơn!- Tôi lè lưỡi.
Hắn phá lên cười. Không hiểu sao lúc đó tim tôi đập "bình bịch" như kiểu sắp nhồi máu cơ tim đến nơi. Và mém tí tôi tăng xông máu ngất tại chỗ khi hắn bảo "người ta kêu cùng nắm tay nhau ngắm pháo bông thì sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi đấy". Nghe thế, chưa cần đợi hắn kịp làm gì, tôi lủi luôn qua bên cạnh chị tôi đứng, nhìn hắn với vẻ cảnh giác "tính dụ dỗ bản cô nương à, đâu có dễ...". Cơ mà hắn vẫn lừa lừa nắm tay tôi được thật, nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau.
Chẳng biết có duyên hay có nợ với hắn mà hôm đó tôi với chị đi đường hoa lại gặp hắn ở đấy. Hắn lù lù lại cạnh tôi không khác gì ma và sau đó bám theo luôn như oan hồn vất vưởng. Một luồng điện chạy dọc sống lưng khi tôi phát hiện ra tay mình bị một bàn tay khác nắm và kéo lại phía sau, theo phản xạ tự nhiên, tôi lập tức rút tay ra khỏi tay hắn một cách khá là... thô bạo
Hắn tròn mắt... tôi tròn mắt... "ơ!...". Sau đó tôi đi thẳng một mạch. Hắn dí theo
- Sao thế, giận à?
- Không... sao tự dưng nắm tay em?
- Ngại hả?- cười- này, trước giờ chưa có người con gái nào anh nắm tay mà dám giựt ra đâu nhá
Tôi cũng không kém- trước giờ em cũng chưa cho thằng con trai nào nắm tay đâu nhá
Và thế là hắn còn cười tợn, xong với vẻ mặt vô tội nhất có thể, hắn bảo
- Vậy anh là người đầu tiên rồi nhá
Ôi trời! có người trơ trẽn thế được không. Không thèm xin lỗi mà còn cười hề hề. Tôi tức tối bỏ về. Thật là tôi xui tám kiếp mới gặp phải tên này mà. Hừ...
Điện thoại rung...
"Này, không hiểu sao lúc nắm tay em anh có cảm giác rất lạ. Cảm giác đó anh chưa từng cảm thấy trước đây. Em với anh quen nhau nhé"
Cha mẹ ơi! một con bé mười tám tuổi chưa một lần nắm tay trai lần đầu tiên được tỏ tình thì làm sao biết trả lời như thế nào. Thề là tôi ôm cái điện thoại, lăn qua lăn lại đúng năm phút, sau đó trả lời đúng cái câu trên phim người ta hay nói "cho em thời gian suy nghĩ nha". À, và sau một buổi tối ngủ dậy thì tôi quên mất cái vấn đề là tôi phải suy nghĩ cái gì. Chỉ đến khi nhận được tin nhắn "Em ngại vì anh thân với Q bạn em phải không? vì em nói chuyện với anh cũng là do Q nhờ phải không?" thì tôi mới sực nhớ tôi cần cho hắn ta một câu trả lời. Thật ra thì, chẳng đứa con gái nào đủ can đảm quen một người còn chưa quên người cũ, status trên facebook vẫn giăng đầy những nỗi nhớ về người cũ. Cũng chẳng đứa con gái nào đủ mộng mơ để tin vào tình yêu xẹt điện chỉ bằng một cái nắm tay. Tôi thì đủ thực tế để biết hắn đang cần tìm người thay thế, chỉ là không hiểu sao hắn chọn tôi. Tôi không xinh, cũng chẳng có gì nổi bật như bao cô gái hắn quen, vậy nên tôi quyết định từ chối bằng năm từ vỏn vẹn "quen em anh sẽ khổ". Nghĩ là xong, ai dè tối đó hắn mò xuống nhà tôi, hỏi xuống làm gì thì chỉ bảo "vì nhớ". Cứ thỉnh thoảng hắn lại qua nhà, ngồi nói chuyện với tôi những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Hắn hiểu tôi, chịu ngồi nghe tôi tâm sự, hiểu cả những sở thích rất đỗi trẻ con của tôi. Lần đầu tiên có một người hiểu tôi nhiều thế, và có lẽ vì vậy mà tôi xiêu lòng, tôi mềm yếu tin rằng hắn thật lòng với tôi. Con người mà, ai cũng có những lúc cần một chỗ dựa an yên và vững chãi. Tôi lại vốn là một đứa miệng cười nhưng mắt khóc, giấu nỗi buồn vào trong rồi tự làm tổn thương chính mình. Hắn đủ từng trải để lôi tôi ra khỏi cái vỏ ốc tôi tự tạo, để khiến tôi thấy bình yên...
"Em buồn"
"Chuẩn bị đi, 15 phút nữa anh qua chở em đến nơi nhiều gió"
Và trên con đường lộng gió ấy, hắn ôm tôi thật nhẹ. Hắn quàng cho tôi chiếc áo khoác to sụ của hắn để tôi khỏi lạnh rồi thì thầm rằng "mặc áo của anh rồi là coi như làm vợ anh rồi nhé!". Những lời ngọt ngào, những cử chỉ nhẹ nhàng như thế khiến cho trái tim của con gái dường như vô phương hồi tỉnh. Dù biết có thể những lời đó không dành cho riêng mình nhưng một người luôn có cách để tự huyễn hoặc bản thân tin vào những điều mình muốn.
Sinh nhật tôi, hắn mang tặng tôi một chiếc áo, bảo rằng lần đầu tiên anh lựa đồ cho con gái đó. Để rồi cũng vào ngày hôm đó, tôi biết được hắn chẳng thật lòng. Chia tay... tất nhiên là tôi là người chấm dứt trước. Điều kỳ lạ là tôi chẳng khóc, chỉ thấy hẫng hụt như vừa đánh mất thứ gì. Hắn chẳng níu kéo, cũng phải thôi, vì lòng tự trọng của người từng nói rằng "anh là người em yêu được nhưng anh chắc chắn em không bỏ anh được" không cho phép hắn níu kéo. Và tôi, một đứa từng nói rằng "không, em là đứa cầm được buông được" cũng không cho phép mình rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào trước người đã làm lòng tin tôi nứt vỡ. Ngày hôm đó, tôi không ngủ, hắn cũng vậy. Hắn bỏ lên cầu Sài Gòn ngồi tới ba giờ sáng, để nhớ người cũ, hay để nhớ tôi... tôi không biết. Chỉ biết sáng đó tôi nhận được tin nhắn "anh xin lỗi, cho anh thời gian" và... kết thúc.
Những tháng ngày sau đó, tôi tự hứa với bản thân sẽ không nhớ hắn, tập trung vô chặng đường trước mắt phải đi. Vậy mà đôi khi trong lòng tôi nổi sóng, cảm thấy thiếu vắng một điều gì đã từng thân thuộc. Một ngày không hẹn trước, điện thoại lại rung "mình quay lại được không em?". Một tháng... từ đó đến nay đã một tháng... hắn lấy tư cách gì để nói ra điều ấy, lấy tư cách gì để khơi lại nỗi đau của một niềm tin bị phản bội. Tôi không đồng ý, dù có chút đau lòng. Tối...mưa tầm tã. Hắn xuất hiện trước mặt tôi, ướt sũng. Hắn nói nhiều, bảo tôi cho hắn cơ hội, hứa hẹn đủ điều. Một phút yếu lòng thoáng qua, tôi lại cho hắn cái quyền làm đau tôi lần nữa. Nhưng, ngay khi tôi gật đầu đồng ý, tôi không biết được rằng thứ gì đã vỡ, có dán lại cũng chẳng được như xưa...
Những tháng ngày đầu tiên khi hắn quay lại, hắn chắm sóc tôi từng tí. Đi mua thuốc cho tôi khi tôi ốm, gọi điện thoại tâm sự hàng ngày. Nhưng, có cái gì đó trong tôi như trật nhịp, mọi thứ hắn làm đều khiến tôi hoài nghi. Và sự hoài nghi đó đã trở thành hiện thực khi giữa tôi và hắn có sự xuất hiện của một cô gái khác...xa lạ... xinh đẹp. Cô ta lớn tuổi hơn hắn, và cùng làm chung với hắn. Chúng ta làm gì khi lòng tin bị phản bội lần hai? Khi đó, tôi không biết rằng "có những lời hứa không trọn vẹn không phải vì đối phương không muốn giữ mà tại bản thân mình cứ nghĩ mãi mãi chẳng có gì đổi thay". Và kết cuộc của chúng tôi là chia tay, chia tay mãi mãi. "Có những người, thượng đế chỉ sắp xếp họ đi với bạn một đoạn đường thôi", đoạn đường của tôi và hắn có lẽ như vậy là đủ rồi. Điều tệ nhất của một mối quan hệ đó là khi chúng ta trở thành những thói quen của nhau mà chúng ta cứ tưởng đó là tình yêu sâu đậm. Tôi vẫn nhớ như in tin nhắn ấy của hắn "với anh em là một thói quen, nhưng là một thói quen anh không bao giờ muốn bỏ". Phải, đàn ông vốn tham lam, nhưng đàn bà sinh ra không phải để làm đồ trang sức cho đàn ông thêm hoàn hảo. Đã hết yêu, sao phải gây đau cho người đối diện bằng hai từ "thói quen" để mà níu giữ, hả anh?
Người ta bảo, tình đầu chưa hẳn là mối tình đẹp nhất nhưng là mối tình sâu đậm nhất. Có lẽ vì thế mà đôi khi gặp hắn trên phố, tôi vẫn muốn hỏi hắn rằng "anh hạnh phúc chứ?". Nhưng cho đến hôm nay, chúng tôi đã không còn chào nhau, một nụ cười cho nhau cũng trở nên thừa thãi. Đôi khi, những cảm xúc ban đầu trở về khiến tôi mỉm cười, nhưng không còn đau nữa, cũng chẳng còn tiếc nữa. Chỉ muốn cảm ơn ai đó vì những kỉ niệm đẹp của một thời, và những nỗi đau của một thời đã khiến tôi trân trọng hơn người của hiện tại.
Khi chia tay, chúng ta nên nhớ thật nhiều những điều xấu xa mà người ta đã gây ra cho mình, để mà quên, để mà hận. Nhưng khi đã bình yên cùng quá khứ, hãy chỉ nhớ đến những điều đẹp đẽ mà chúng ta từng có. Để những điều đó trở thành những hồi ức đẹp của tuổi thanh xuân, để khiến ta mỉm cười khi nhớ lại...
......
Có một người là chàng trai của gió...Đến bên em rất nhanh, mà ra đi cũng rất nhanh... Gió nhẹ nhàng gió cũng rất mong manh. Nhưng gió vô tình làm cay mắt ướt...
Tâm sự chuyện tình cảm: Sau cơn mưa
Mưa phùn nhẹ rơi nhưng cũng làm nhòe nhanh cái bóng đó, cái bóng nhỏ khuất xa, mờ dần trong mưa. Tôi vẫn còn nghe đâu đó trong xa xa vọng lại giọng cười trong veo vỡ tan theo từng giọt mưa làm lòng tôi xuyến xao lạ lùng…
Hôm nay, trời có vẻ rất đẹp nắng sớm lung linh, mây trắng bồng bềnh, trời cao trong xanh hay có lẽ tình yêu với cuộc đời này của tôi đang tăng lên? Sau mấy tháng liền học tập vất vả lại thêm nhiều áp lực từ thầy cô và bạn bè giờ đây chỉ 2 tuần nữa thôi chúng tôi sắp được nghỉ hè ,được thoải mái ngồi nhâm nhi ly trà chanh mát lạnh và bàn chuyện chiến sự thế giới cùng các anh em chiến hữu hay được ngồi lì trong nhà chơi game hàng giờ liền mà không sợ ai la rầy hay có thể dành cả ngày dạo công viên, câu cá, đá bóng, cứ nghỉ tới đây là lòng tôi vui sướng không tả…mới sáng, lớp có gì mà tụi nó xôn xao, ồn ào, náo nhiệt cả lên thế không biết? Vốn là đứa ít nói lại là con trai nên tôi ít khi tò mò hay quan tâm đến các câu chuyện vỡ chợ của các bà tám trong lớp nhiều khi đó là những mẫu chuyện vô cùng bình thường nếu không muốn nói là lãng nhách vậy mà khi vào tay của tụi con gái nó lại trở nên rất hấp dẫn và sống động, bọn con gái có thể diễn thuyết hàng tiếng đồng hồ cho đến khi có trống báo vào tiết .chưa bước vào lớp tôi đã nghe rõ giọng cái tâm phóng sự inh ỏi. Nó thích làm ra vẻ nghiêm trọng vì thông tin nó đưa ra thường thì rất hay và được nhiều người quan tâm.
•Truyện ngắn tình yêu hay: Nếu em khóc, anh có còn tìm em Phần II
•Truyện ngắn tình yêu: Sự hi sinh vô điều kiện
•Hai mẩu truyện hay về tình yêu
tinh cam
Bỏ cặp vở thật nhanh tôi định chạy ra sân chơi đá cầu cùng các bạn nhưng giọng nói lanh lảnh của Phương Tâm làm tôi chùn bước, tim bỗng thắt nhẹ giống như người ta bị giật mình người nóng rang và hình như đâu đó trong tim tôi hiện lên hình bóng quen thuộc với nụ cười đáng yêu, dáng người thon nhỏ cùng với bộ áo dài trắng tinh quen thuộc. Mọi thứ tình cảm như ùa về.
- Tụi mày nghe gì chưa? Cái Nhung sắp về lại Hà Nội ngày kia nó phải xa lớp mình rồi!
Thật hả? Mới đây mà nhanh thế ư? Nó về Hà Nội chuẩn bị thi đại học đúng không?
Hàng chục câu hỏi thắc mắc vang lên in ỏi.
Vậy lớp mình sẽ có lớp phó mới ? Tao chỉ thích con Nhung làm lớp phó thôi.
Tôi bước chậm quay vào chỗ ngồi gục đầu vào bàn mặc cho lời chào mời chơi 1 ván cờ rô đầy khiêu khích của thằng Lâm răng hô. Xung quanh tôi mọi thứ dường như không tồn tại ,đang miên man với dòng hồi tưởng và những tâm trạng rối bời …
- Này Phong bạn làm gì ở đây? Suy nghĩ gì mà ngẩn người ra thế ?
Ừm,không có gì đâu.
Cậu hứa với tớ là sẽ cố gắng thi đại học ,chúng ta cùng quyết tâm vào trường đại học Sư phạm nhé?
- Ừm tớ hứa.
Nhìn sang nụ cười rạng rỡ ánh mắt lung linh, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng, cảm giác tâm hồn có luồn gió mát thổi qua. Nhung là người đầu tiên tôi kể về ước mơ của mình là người đầu tiên quan tâm và tìm cách quan tâm tôi ở bên cạnh Nhung tôi có cảm giác vừa thân thiết lại vừa tôn trọng. Chưa bao giờ tôi trong đợi và yêu thích môn văn đến thế từ lúc, Nhung xuất hiện tôi cũng chưa bao giờ thấy mình khó hiểu như vậy là 1 học sinh cá biệt với 1 kết quả học tập không được tốt lắm. Nhung 1 lớp phó gương mẫu với dáng người nhỏ nhắn nụ cười hiền hậu ánh mắt lung linh Nhung luôn quan tâm giúp đỡ các bạn trong lớp, giàu tình cảm, trò chuyện và quan tâm tôi như 1 người bạn thật sự. Nhung giúp tôi thật nhiều trong học tập, lúc nào cũng thế trong tiết học tôi có cảm giác Nhung luôn nhìn về phía tôi và khi bắt gặp ánh mắt đó tôi lại ngượng ngùng lẻn nhanh xuống sách sợ sệt như đứa trẻ con mắc lỗi. Ngày ngày khi tan trường tôi giáo giác tìm trong dòng người tấp nập cười đùa 1 bóng hình nhỏ quen thuộc, tôi đứng 1 góc nhìn Nhung, khi cái bóng nhỏ khuất xa…Và như thế tôi lại về trễ như mọi ngày nhưng không phải vì lí do la cà các quán nét, các tiệm bi-a là một lí do khác một lí do bí mật và đáng trân trọng hơn. Có lẽ tôi đã yêu hay thích Nhung rồi ư?
Vậy mà không lâu nữa tôi đã có thể xa Nhung rồi , rời xa, cứ nghĩ tới đây là lòng tôi có cảm giác nghẹn ngào không tả, tôi vẫn nghe cả lớp bàn tán về buổi tiệc chia tay nhung vào ngày ma. Tôi sẽ cầm bó hoa hồng trên tay tặng Nhung và nói với Nhung lời cảm ơn từ chính trái tim nói về cảm xúc của tôi về Nhung hay tôi sẽ viết nó ra giấy tôi suy nghĩ hồi hộp và chờ đợi ngày mai mặc dù bây giời mới 7h sáng.
Hôm nay là ngày đặc biệt chẳng cần ai nhắc nhở tôi đã dậy từ sớm, mẹ tôi cũng khá ngạc nhiên về điều đó, mọi thứ như dự định của tôi và tất cả đã sẵn sàng. Trên tay tôi là 1 phong thư kết quả của 1 đêm không ngủ vất vả suy nghĩ là đêm vận dụng hết khả năng văn chương có thể, tôi khá tự hào và sung sướng mãn nguyện. Chiếc xe đạp nhẹ tênh chở bao nhiêu niềm vui chạy bon bon trên quãng đường tấp nập, cứ nghỉ đến bó hoa tươi với những nụ hồng mới nở còn ướt hơi sương tôi thấy lòng hồi hộp lại hơn ngượng ngùng. 6h45’ Shop hoa vẫn chưa mở cửa, vẫn còn sớm và như thế tôi ngồi đợi trong tư thế hân hoan tranh thủ nghĩ ngợi xem Nhung sẽ bất ngờ như thế nào, 6h30’ tôi bắt đầu thấy hơi lo lắng, 6h45’ ông chủ shop trao cho tôi bó hoa với lời xin lỗi hôm nay nhà có việc riêng, tôi vui vẻ nhận lấy và tự nhủ vẫn còn kịp chán, lòng vẫn rất thoảng mái tôi đạp nhanh hơn, nhìn những nụ hồng như đang ngủ mới xinh tươi làm sao,đang miên mang với dòng suy nghĩ vẩn vơ thì …cổ xe như không nghe lời tôi nữa nó chạy loạng choạng chao đảo mặc cho sự chồng cự gồng mình cố giữ của tôi ….ầm ….1 cú ngã đau điếng, tôi gùn người dậy định chạy sang đấm cho thèn vừa va trúng tôi 1 phát nhưng nhìn kìa nó vẫn còn là 1 cậu nhóc, chân nó hành như đang chảy máu và sau chiếc xe cũ kĩ của nó là 1 giỏ đầy búp sen khô, nhìn ánh mắt ngây dại lung linh hối lỗi và như cũng ương ướt vì đau đớn của nó tôi chẳng nói thêm được gì,trông nó có vẻ vội lắm tôi đỡ nó lên tuy hơn lò cò nhưng nó vẫn đạp rất nhanh và hòa mình mất hút vào dòng người. Tôi sửng sờ nhìn lại đóa hoa hồng, cách hoa nát rơi lả chả trên hè phố, chiếc xe đạp cong vành và chắc hẳn là không chạy được nữa…mọi chuyện sui sẻo đến với tôi, tôi bắt đầu thấy lo, mình vẫn còn lá thư tôi quyết định sẽ tiếp tục đi đến trường mặc dù quãng đường còn khá xa. Tôi như vừa đi lại như vừa chạy, tôi không thấy mệt nữa và khi mồ hôi đã ướt áo …đâu đó 1 cơn mưa phùn nhẹ thoáng qua trong buổi sáng mùa hè, mát mẻ làm lòng người cảm thấy nhẹ nhõm, khoan khoái, bạn bè đứng đầy 1 khoảng cổng trường nhưng chẳng thấy bóng dáng Nhung đâu cả. Một chiếc xe buýt vụt qua nhìn bóng nhung nhỏ xíu vẫn tay chào mọi người, tôi có cảm giác Nhung đang nhìn tôi và mỉm cười chào tôi chứ không phải 1 ai khác, lòng tôi vui sướng lạ lung tuy không được nói với Nhung những dự định nhưng điều muốn nói của mình nhưng tôi sẽ thực hiện ...
Hẹn gặp lại Nhung tại cổng trường đại học Nhung nhé!
Cùng đọc những câu nói hay về cuộc sống
Mỗi người đều có một quan niệm sống riêng. Nó là cách bạn định nghĩa cuộc sống này và cũng phần nào thể hiện tâm hồn, thái độ, hay ý chí của bạn. Quan niệm về cuộc sống có thể thay đổi tuỳ lúc, tuỳ nơi, tuỳ từng trường hợp nhưng đều rất ý nghĩa đối với chúng ta trong những thời điểm cụ thể. Có ý kiến cho rằng : Cuộc sống là thế giới muôn màu nhưng có người lại cho rằng : Cuộc sống là một trường đua, cuộc sống là một trường học lớn. Quan điểm sống của mỗi người khác nhau và không nhất thiết phải cùng hướng về một điểm chung vì chúng ta là những cá nhân khác biệt.
Cuộc sống vốn rất phức tạp, xen lẫn niềm vui , nỗi buồn, hạnh phúc, đau khổ, có người tốt, kẻ xấu, có thành công và thất bại…Cuộc sống không phải một màu hồng mà nó muôn hình muôn vẻ, nó chứa đựng nhiều điều bất ngờ. Mỗi con người cần phải thích nghi với mọi hoàn cảnh, phải biết nỗ lực phấn đấu nếu không sẽ bị đào thải. Những câu nói hay về cuộc sống giúp ta không mắc phải những sai lầm của những người trước là những bài học quý giá.
Cuộc sống nhiều bon chen, cạnh tranh, giành giật,.. đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng. Mỗi người cần phải cố gắng để không bị tụt hậu. Ở đó con người phải sống ra sao? phải nhanh, mạnh, khôn khéo, và vượt qua người khác, đồng thời phải biết vượt qua chính mình
Nếu muốn thành công vững chắc trên cuộc sống, bạn phải có kiến thức. ừng ngày bạn sống, bạn học hỏi và cứ thế bạn trưởng thành hơn. Cuộc sống sẽ dạy cho bạn nhiều bài học vô giá. Cuộc sống dạy, cung cấp cho con người ta các kĩ năng sống, kinh nghiệm, cả những bài học đắng cay…
Tìm Hiểu Về Nhân Duyên Vợ Chồng: Tình Yêu Là Tạm Bợ, Nghĩa Mới Lâu Dài....
Nói theo đạo Phật, vợ chồng là do duyên số, có nghiệp, có nợ với nhau, chứ không phải khi không mà lấy nhau được. Phần lớn là do duyên số quyết định. Tuy nhiên, nếu chỉ đổ thừa cho duyên số thì không thực tế . Chúng ta phải chọn lựa, mà trong sự chọn lựa của chúng ta có nghiệp, có nhân quả chi phối bên trong.
Ví dụ có hai người theo đuổi mình, mỗi người đều có ưu có khuyết, chứ không ai hoàn toàn (vì thực ra trên đời này không có ai là hoàn toàn cả, người mà hoàn toàn thì đã đi tu mất rồi , ta đừng trông đợi làm chi cho mất công): người thì cao, người thì lùn, người thì đẹp, người thì xấu, người mũi đẹp, người thì miệng đẹp, người thì hát hay, người thì nói hay. Người hát hay thì nói chuyện dở, người hát dở thì nói chuyện hay… Ta không biết chọn ai, bèn đến nhờ các thầy các cô tư vấn. Thầy nói: “Thôi thì duyên với ai thì con lấy người đó” . Ta ra về, mà cũng chẳng biết chọn ai. Nếu đổ thừa cho nhân quả thì cũng không biết phải chọn ai, cho dù ta có tin vào nhân quả. Vì vậy ta phải dùng lý trí mà chọn lựa.
Tuy nhiên sự lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về phước. Hễ có phước thì chọn đúng, không có phước thì sẽ chọn sai.
Đây là lý do tại sao mình thấy mình rất ưng ý, nhưng lấy nhau được vài tháng thì đổ vỡ, con người mình tưởng tượng, tô vẽ ngày xưa không ngờ mới sống chung vài ba tháng đã trở thành con người khác .
Ngày xưa anh như một thiên thần đến với mình, đầu tóc lúc nào cũng chải chuốt, đến tới nơi là chào hỏi lễ phép ba mẹ mình, thương yêu các em của mình, săn đón lo lắng cho mình từng chút,… anh đến với em như một thiên thần của cuộc đời , lấy nhau ba tháng, anh trở thành một con … quái vật !
Điều này thuộc về nhân quả. Không thể nào lường trước được!
Tuy nhiên, ta phải biết phân biệt người tốt và người xấu.
Đặt vấn đề mình là người tốt : biết đi chùa, biết lễ Phật, biết làm phước, tin nhân quả, … gặp người chồng cũng là người tốt, thì hợp nhau, bởi vì cái tốt là chân lý, mà chân lý là một, nên nếu hai vợ chồng là người tốt, thì sẽ có nhiều điểm giống nhau. Tuy có một vài sở thích khác nhau, như mình thích đọc thơ, ổng thì thích đọc truyện, mình thích Đan Trường , ổng mê Phương Thanh ,… sở thích có thể khác nhau, nhưng những điểm chung căn bản thì phải giống nhau.
Mình có lòng thương người, ổng cũng vậy, vì cái tốt phải giống nhau. Mình có hiếu với cha mẹ mình, thương quý cha mẹ chồng, thì chồng cũng vậy, cũng phải có hiếu với cha mẹ và biết thương quý cha mẹ vợ. Những điểm giống nhau như vậy làm cho cuộc sống dễ chịu, cuộc hôn nhân như vậy làm cho mình hạnh phúc.
Trừ những lúc đau khổ do bất trắc thuộc về hoàn cảnh như rơi vào cảnh nghèo túng một thời gian, hay con cái đau bệnh mà không có tiền,… dù khổ về hoàn cảnh nhưng trong lòng thương quý, tin cậy nhau giữa hai vợ chồng thì vẫn có hạnh phúc, là nơi nương tựa tâm hồn của nhau, dù trong sóng gió vợ chồng vẫn dắt dìu nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Có một ông già sống cả đời không lấy vợ. Hỏi vì sao, ông bảo “sợ cảnh vợ đẻ, con đau, nhà hết gạo”, sợ những hoàn cảnh bất trắc của hôn nhân mà không lấy vợ, để đến già vẫn cô độc một mình. Nhưng nếu trong cuộc hôn nhân hai vợ chồng cùng tốt, mà do một nghiệp xưa nào đó phải đi qua khó khăn thì nhờ niềm tin, tình yêu với nhau, họ sẽ vượt qua mà không đau khổ.
Như một bài hát “anh hứa đưa em về nơi chân trời tím, gom hết mây hai đứa xây lâu đài yêu” . Đúng là tưởng tượng trên cung trăng , nhưng thực tế cuộc sống thì cơm áo gạo tiền phức tạp vô cùng.
Nói yêu thì yêu , nhưng hết gạo thì … yêu hết nổi . Bởi vậy yêu thì yêu, nhưng cũng phải … có gạo mới yêu nổi. Nhưng khi yêu thì người ta quên mất chuyện đó. Tóm lại, tốt cũng là một tiêu chuẩn lựa chọn.
Còn hai người đều xấu thì sao ? Một người vợ ích kỷ, tham lam, ganh ghét, gian dối,… Một ông chồng nhậu, quậy, lăng nhăng, bồ bịch tùm lum, .. thì hai người sống với nhau như thế nào? Lạ một điều là tốt thì giống nhau, còn xấu thì không giống nhau, mà làm khổ nhau.
Mình thích đánh bài tứ sắc, chơi đề; ổng thì thích đi nhậu. Khi “sung” lên mình thích chửi bới, ổng thì thích đánh,… Xấu thì không có điểm chung, chỉ làm khổ nhau. Gia đình như thế không ai dám bén mảng tới lui thăm viếng.
Đặt trường hợp gia đình có một người xấu, một người tốt. Chuyện gì sẽ xảy ra?
Đổ vỡ. Mình đã ráng lựa, nhưng lại chọn nhầm, về sống với nhau mới biết đó là người không tốt. Hôn nhân sẽ cực kỳ mâu thuẫn. Sự khác biệt về đạo đức sẽ làm cho ta khổ tâm day dứt.
Sự chênh lệch tài năng cũng là một điều cần suy xét. Hai người cùng giỏi, thì thật lý tưởng . Hai người cùng dở, chắc là nghèo cả đời . Còn một người chồng quá giỏi, một người vợ quá dở thế nào cũng bị chồng coi thường. Cứ tiếp tục xem thường một thời gian thì tình thương cũng mất.
Có chuyện một người vợ quá khờ, nhà làm ăn buôn bán mà thối tiền cũng không biết, người chồng phải gánh vác hết tất cả mọi việc, chịu không nổi phải thốt lên: “Thôi thôi em ơi, em ngu vừa vừa thôi, chừa cho hàng xóm người ta ngu với!”. Người chồng cũng khá nhã nhặn, không quá thô lỗ, nhưng cứ như vậy thì tình yêu dành cho người vợ cũng mất dần.
Tình thương yêu chỉ có khi mà còn có lòng kính trọng . Nhìn lại, ta cũng chỉ thương người nào mà mình có lòng kính trọng, nể phục. Chứ một người không tài không năng, không bản lĩnh thì làm sao mà thương yêu cho nổi ? Như vậy, chọn người hôn phối cũng nên chọn sao cho tài năng hai người tương đối ngang nhau mới dễ sống. Vợ chồng nể nang nhau vì tài năng, tình yêu mới lâu bền. Vì vậy mà bản thân ta cũng phải biết rèn luyện, trau dồi bản lĩnh trong cuộc sống, có nghề nghiệp vững chắc, thì hôn nhân mới hạnh phúc.
Tương tự, nếu một đôi đũa lệch: người vợ quá giỏi, người chồng quá dở thì đổ vỡ cũng khó tránh. Chịu đựng đến một lúc nào đó không được nữa, phải bỏ nhau. Khinh thường nhau rồi, không thương nhau được nữa. Không thương nhau, thì sẽ phải chia xa.
Ngoài đạo đức, tài năng, còn phải biết chọn người có phước tương đồng với mình mới có thể ăn đời ở kiếp. Phước mà không tương xứng với nhau, cũng sẽ chia tay. Đã là vợ chồng, thì giàu cùng hưởng, nghèo cùng chịu, nên phước phải tương xứng mới có thể sống đời với nhau. Mặc dù mình không biết tương lai mình như thế nào, giàu hay nghèo, nhưng mình vẫn có thể đoán được.
Nếu có phước, trong cuộc sống mình sẽ dễ có những may mắn nho nhỏ, mà gặp một người quá chật vật, đụng đâu hư đó, thì đừng ! Phước quá chênh lệch sẽ không sống với nhau lâu, dễ đổ vỡ. Nếu hai vợ chồng cùng ít phước, thì phải chịu cảnh nghèo, cảnh khổ.Tuy nhiên, phước không đánh giá trong một giai đoạn, mà qua nhiều thời kỳ. Biết đâu buổi đầu nghèo, nhưng về sau lại giàu . Khi mới lấy nhau thì còn nghèo khó, nhưng về sau hai vợ chồng làm nên.
Một điều nữa là chọn vợ chọn chồng cũng nên bình thản, từ từ mà chọn lựa, đừng nên sốt ruột quá. Có những miền quê, dù đã lớn tuổi, chưa có chồng người ta vẫn tỉnh bơ mà sống . Nhưng lại có những miền quê người ta rất sợ mang tiếng “bị ế” . Tới một tuổi nào đó mà chưa có chồng, họ cảm thấy như “xấu hổ” . Vì vậy mà họ khổ, do tới tuổi rồi, không có ai vừa ý nhưng bị buộc phải chọn . Do chọn lựa không ưng ý, về sống với nhau khổ sở mà phải chịu.
Hiểu đạo Phật rồi, ta hãy sống như miền quê không sợ ế, “tỉnh queo” khi tuổi đã lớn mà vẫn chưa tìm được người thích hợp . Không có chồng thì ở vậy … nuôi heo , hay ở vậy đi tu . Nhất là đệ tử Phật, không cần thiết phải lấy chồng. Vì vậy đừng sốt ruột hối ba mẹ mình , cứ bình thản mà chọn người thích hợp.
Một yếu tố cực kỳ quan trọng trong hôn nhân nữa là tín ngưỡng. Hai vợ chồng khác đạo, rất khó sống với nhau.
Trước hết, phải hiểu rõ Đạo là gì? Đạo là cách để sống trong cuộc đời. Đạo không phải là cái gì ở ngoài cuộc đời. Chúng ta không tìm Đạo trên mây cao, trên đỉnh núi xa, trong rừng vắng. Chúng ta phải sống giữa cuộc đời, sống cho đúng, cho tốt. Đó là Đạo.
Gặp một người nghèo khổ, ta cảm thấy thương. Lòng thương đó là ta đang ứng dụng đạo trong cuộc sống.
Khi ba mẹ rầy la, ta chịu đựng không giận. Cái chịu đựng không giận đó là đạo lý sống trong cuộc đời.
Khi có một người đến hẹn hò, rủ đi chơi tối, mình biết xin phép ba mẹ. Cái biết kiềm chế, không dễ lạc lòng, giữ cứng được lòng mình, chính là Đạo trong cuộc sống.
Mỗi tôn giáo có bề cạn, bề sâu khác nhau. Đây là một điều cần cân nhắc kỹ.
Trở lại, một người chồng tốt phải biết thương vợ . Có thương thì mới theo đuổi, mới cưới nhưng quan trọng là tình thương đó lâu hay mau.
Buổi đầu thương nhớ, nói đủ điều, đến nỗi ngồi nói chuyện, cô gái làm rơi chiếc khăn tay, anh chàng lật đật cúi nhặt, phủi bụi, mang đi giặt xà bông thơm,… làm cô gái cảm động mà ưng thuận . Cưới nhau về rồi, bà vợ té “cái ạch” trước mắt, ông chồng dòm cái rồi đi luôn, không thèm đỡ. .
Do vậy bổn phận của người chồng là phải thương vợ, mà phải thương lâu dài, thương sâu sắc . Cái khó của đàn ông cũng là ở chỗ đó. Họ thường khô khan hời hợt, trong khi phụ nữ lại sống tình cảm, dễ mủi lòng, hay khóc. Vì thế mà đàn ông cần bổ sung ở điểm này.
Thương lâu? Họ phải nhìn lại lòng mình: trước khi cưới phải thương, sau khi cưới phải giữ tình thương, sống với nhau 5 năm, 10 năm,… vẫn phải giữ tình thương đó, dù lúc này tình thương chỉ còn vun đắp bằng lý trí, bằng cái nghĩa. Lúc đó thương bằng suy nghĩ, không còn thương bằng cảm tính nữa. “Lúc đầu gặp em tinh tú quay cuồng – Lòng đang giá băng bỗng ngập tràn muôn tia nắng”, thương bằng cảm tính là thế đó.
Khi lấy nhau rồi cảm tính từ từ hết, người đàn ông phải biết thương bằng suy nghĩ, phải nghĩ thế này : Đây là người đã trao cho mình cả cuộc đời, đã bỏ cha bỏ mẹ đi theo mình, đã sinh cho mình những đứa con để nối tiếp dòng họ của mình, đã cực khổ với mình, đã chia sẻ với mình khi mình còn khó khăn lận đận .... Người chồng phải biết suy nghĩ như thế, vì lúc đó cảm tính đã hết, tình yêu đã hết rồi. Đây là bổn phận của người chồng. Khi tuổi đời càng lớn càng phải biết suy nghĩ về những điều đó để thương vợ.
Còn thương sâu sắc? Phải biết để ý từng chi tiết nhỏ nhỏ để làm vợ mình vui. Nhìn nét mặt người vợ thấy có gì không vui phải biết tìm nguyên nhân xem vì bệnh hay có điều gì làm vợ mình buồn. “Anh có lỡ nói điều gì làm cho em buồn chăng?” hay “Hôm nay em có mệt gì chăng?”… chứ không phải lúc rớt khăn thì lượm, sau thấy vợ té cái ạch, chỉ dòm dòm rồi đi thẳng.
Rồi những khi vợ nấu cơm bưng lên, dù hôm ấy vợ nấu ăn không ngon, nhưng người chồng phải hiểu công lao cực khổ của người vợ, vất vả vì mình. Vợ hỏi: “Hôm nay anh ăn cơm ngon không?” thì cũng trả lời: “Nấu ngon hơn bà nội anh nấu hồi đó?” Hỏi: “Bà nội anh nấu ăn thế nào?” “Hồi đó mỗi lần bà nội nấu cơm, anh toàn trốn ra ngoài ăn phở. Giờ em nấu ăn ngon hơn một chút”…. (chồng như vậy biết kiếm tìm ở đâu nhỉ? )
Ngoài ra, cách cư xử với nhau trong cuộc sống cũng cực kỳ phức tạp. Rồi bổn phận với họ hàng cha mẹ hai bên… Lỡ làm dâu mà nhà chồng không thương, mẹ chồng, em chồng thay nhau nói xấu,… Bao nhiêu điều phải học trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân.
Rồi những khi khổ cực, thái độ mình phải sống như thế nào đối với vợ mình, chồng mình. Người ta hay nói: “Giàu đổi bạn, sang đổi vợ”. Có những lúc khổ cực quá chịu không nổi, thấy có người khác mình liền đi theo, hoặc có khi vừa giàu thì mình bỏ người kia,… Đó là không “đồng cam cộng khổ”.
Đây là vấn đề đạo đức, khi cực khổ mình phải biết an ủi, dắt dìu nhau vượt qua, và cùng nhau làm phước. Không có gì quý bằng lúc nghèo mà làm phước. Giàu mà làm phước thì thường, phước không lớn. Nghèo mà biết làm phước, phước mới nhiều. Vừa làm phước, vừa vượt qua khó khăn, tình nghĩa vợ chồng thêm đẹp.
Rồi những lúc sang giàu, phải đối xử với nhau, với họ hàng thế nào, làm những việc công đức gì, cũng cần phải học.
Một vấn đề tế nhị khó nói mà không ai dám nói là đạo đức về tình dục. Cuộc sống vợ chồng trong đó buộc phải có quan hệ tình dục. Cha mẹ không nói, con cái không biết. Sách vở thì nói tùm lum, bậy bạ, tào lao. Trong quan hệ vợ chồng có cái gọi là ứng xử đạo đức của tình dục. Đây là vấn đề cực kỳ tế nhị, phải được trang bị kỹ trước khi bước vào hôn nhân.
Vấn đề lớn nữa là nuôi dạy con cái. Cha mẹ thương con, nhưng phải biết dùng lý trí. Không được thương con rồi nuông chiều. Đa phần chúng ta thương con rồi nuông chiều con. Người cha có thể cứng rắn dạy con, nhưng người mẹ khi nghe con khóc thì lại không chịu được. Người ta nói: “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” là vậy. Do đó mình phải biết thương con, và dạy con cho đúng. (Sẽ trình bày riêng ở một bài khác).
Một vấn đề thường gặp trong đời sống hôn nhân là lòng chung thủy. Chúng ta thường phải đối diện với vấn đề lớn là sự thiếu chung thủy của người hôn phối làm cho hạnh phúc, hôn nhân tan vỡ. Phụ nữ thường chung thủy hơn đàn ông, vì đàn ông dễ lạc lòng, sa ngã.
Lý do nào người ta không chung thủy lâu dài với nhau?
Thứ nhất, lòng thương yêu không đủ sâu đậm. Thương hời hời hợt hợt, một thời gian thì cưới. Sau đó gặp một người khác, thấy thương hơn, yêu hơn. Thế là lòng thương yêu với người cũ hết. Bị thay đổi. Đó là thực tế. Do vậy ngay từ buổi đầu phải chọn lựa người cho kỹ để đặt tình thương yêu sâu đậm.
Lý do thứ hai là một trong hai người bị đánh mất nhân cách dần dần, nên đánh mất lòng kính trọng của người kia.
Một bà vợ suốt ngày đi “tám” chuyện hàng xóm, có bao nhiêu tiền thì đem đi đánh đề, đánh bài tứ sắc, thì dù ngày xưa người chồng thương yêu lắm, nhưng nói mãi mà không được, thì ông chồng sẽ không còn thương yêu nữa. Mà khi không còn thương nữa, thì có thể ông sẽ đi thương người khác.
Hay người chồng bỗng trở nên nhậu nhẹt, chơi bời, đánh mất tư cách thì người vợ sẽ không còn thương yêu nữa. Có khi người vợ đi tìm người thương khác. Chung thủy mất dần.
Lý do nữa để mất lòng chung thủy là một trong hai người mắc bệnh đa tình, dễ lạc lòng. Mình có chồng rồi, mà gặp người khác đẹp trai, khéo ăn nói, thế là bị lạc lòng, thương người đó. Đây cũng là một cái nghiệp trong tâm. Nếu lỡ mắc phải bệnh này thì nên lạy Phật sám hối cho nhiều để hết nghiệp đa tình.
Một nguyên nhân nữa là một trong hai người có duyên tình ái với nhiều người trong kiếp xưa, bây giờ lần lượt gặp lại. Ví như người chồng ngày xưa làm vua, làm quan gì đó, mà thời xưa thì “năm thê bảy thiếp”, nên kiếp này gặp lại những người vợ cũ. Gặp lại người cũ thì cũng thương nhau, không nỡ bỏ. Đây là nguyên nhân của sự mất chung thủy mà rất khó trách, vì ngày xưa, ông thương người đó thật lòng, và luật lệ, tập quán ngày xưa cho phép. Và do đối xử tốt với nhau, thương nhau thật lòng nên gặp lại. Gặp nhau rồi, trong lòng ông tự nhiên xuất hiện tình thương trở lại, của duyên xưa, chứ không do sa ngã, truỵ lạc. Đây là trường hợp rất khó xử, và hôn nhân dễ dàng đổ vỡ.
Để tránh những điều đó, hai vợ chồng phải thường xuyên cùng nhau lạy Phật sám hối để cầu nguyện giữ được lòng chung thủy. Chung thủy với một người cũng là một bước gần đến chỗ vượt qua ái dục. Nếu mình còn lạc lòng nhiều thì gom hết lại để chung thủy với một người, rồi từ người đó mà dập tắt luôn ái dục, trải lòng thương yêu tất cả chúng sinh.
Từ bây giờ, ta hãy tránh những tiểu thuyết xây dựng nhân vật đa tình, nhất là chuyện điệp viên. Điệp viên 007, đi đến đâu là bồ đến đó. Những bộ phim, những câu chuyện truỵ lạc sẽ giết lần mòn đạo đức, tâm hồn mình, khiến con người không còn chung thủy nữa. Do đó ta phải biết phê phán những thứ văn hóa làm tấm gương xấu về sự lăng nhăng, không chung thủy.
Một điều cũng thường gặp trong hôn nhân là những tình cảm mới phát sinh. Người vợ đi làm gặp đồng nghiệp, xuất hiện tình cảm. Hay người chồng đi làm trên đường gặp một người mến mình, thế là một tình cảm mới phát sinh. Do đó phải biết dập tắt ngay từ đầu, ngay từ mầm mống. Biết lạy Phật thì mới vượt qua được những tình cảm như vậy. Điều này trong cuộc đời ta hay bị.
Một điều nữa là vợ chồng sống với nhau phải biết bày tỏ tình cảm với nhau. Đừng nên hời hợt. Đừng nghĩ rằng sống với nhau lâu rồi, hơi đâu mà màu mè. Đừng nghĩ vậy. Phải biết “màu mè” với nhau. Chồng mua ít hoa tặng vợ. Vợ lâu lâu tặng chồng một món quà nhỏ. Chăm sóc, để ý, hỏi han nhau để vun đắp thêm tình thương yêu dành cho nhau, để giữ lòng chung thủy.
Tuy nhiên cũng có trường hợp là định mệnh quy định hôn nhân sẽ tan vỡ. Là số phận an bài, hay nghiệp xưa phải trả. Đến một lúc nào đó hôn nhân đổ vỡ không tránh được. Đó là duyên số.
Cũng có khi là sóng gió trong hôn nhân mà phải tập độ lượng để vượt qua. Một lúc nào đó bỗng nhiên bạn đời của mình bị lạc lòng với người khác, cũng đừng vì vậy mà đánh vỡ hôn nhân. Có khi mình chịu đựng một chút, xây dựng lại, thì qua lúc sóng gió là hết, gia đình đầm ấm trở lại.
Có một nhà tư tưởng Châu Âu đã nói: “Yêu nhau không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng”. Thông thường ban đầu khi mới yêu nhau, người ta chỉ muốn dành hết cuộc sống này cho nhau: “Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím – Mơ chúng ta in bóng trên lưng trời xa – Xin không thiếu trăng vàng trên tóc em…” Bao nhiêu điều thơ mộng người ta dệt nên, như trong cuộc sống này chỉ còn có hai người. Nhưng thực tế cuộc sống không phải vậy. Đó là một điều đau khổ, vì tình thương yêu ích kỷ chắc chắn sẽ đưa tới đau khổ. Vì vậy khi đến với nhau thì do duyên số, thương yêu tha thiết, nhưng phải biết “cùng nhìn về một hướng”, nghĩa là biết đem lý tưởng xây dựng điều tốt đẹp cho đời, làm lợi cho chúng sinh, tạo nên công đức lớn trong cuộc đời, hạnh phúc sẽ ngày càng lớn. Còn thứ tình yêu ích kỷ, chỉ biết “nhìn nhau”, một ngày nào đó sẽ quay lại mà “cào cấu” nhau. “Thương nhau lắm, cắn nhau đau” là vậy.
Hiện nay, tình yêu đang được đề cao quá mức. Những quyển tiểu thuyết, những bộ phim, những bản nhạc ướt đẫm tình yêu. Đó là một sự yếu kém trong giáo dục. Tình yêu không phải là tất cả. Có những thứ tình cảm cao đẹp khác tốt hơn: yêu quê hương đất nước, yêu cha mẹ, yêu cây cỏ, yêu thiên nhiên, yêu con người...
Tình yêu là tạm bợ, mong manh như khói, như sương. Tình yêu không bền vững, dù lúc đầu nó dữ dội như gió bão “không có anh em chết cả một đời”, nhưng không phải, xa rồi thấy tỉnh bơ, còn nhẹ cả bụng. Nhưng lúc đầu mình tưởng là như vậy. Lấy nhau rồi thì chỉ còn bổn phận, còn cái nghĩa. Vì vậy ban đầu khi tình yêu mới chớm, ta phải biết xây dựng một tình thương, một cái nghĩa tiếp theo sau, chứ thật sự tình yêu chỉ sau một thời gian ngắn ngủi là nhạt nhòa, là mất, không còn. Chỉ có cái nghĩa, cái lý trí là lâu dài. Lấy nhau lúc còn khổ cực, cái nghĩa lớn. Thương nhau, đỡ đần nhau, cái nghĩa nặng. Còn lấy nhau trong giàu sang, cái nghĩa ít. Hời hợt, không lo gì được cho nhau, cái nghĩa cạn. Cho nên tình yêu là tạm bợ, cái nghĩa mới là lâu dài, còn lòng từ bi mới là vĩnh cửu.
Mơ Như Bạn Sẽ Sống Mãi Mãi, Và Sống Như Bạn Sẽ Chết Hôm Nay
Có một câu nói có lẽ tất cả các bạn đều biết: “Mơ như bạn sẽ sống mãi mãi, và sống như bạn sẽ chết hôm nay” (Dream as if you’ll live forever. Live as if you’ll die today).
1. Để hăng say sống, chúng ta luôn cần một giấc mơ thúc đẩy—mơ làm bác sĩ, mơ thành sao bóng đá, mơ thành nhà văn…
Không có giấc mơ nào thì ta cứ như xe hết xăng, chẳng đi đâu được.
Bồ tát cũng hứa là sẽ phổ độ tất cả chúng sinh, tức là mơ sẽ có ngày mọi chúng sinh đều được phổ độ.
Mơ chẳng tốn tiền cho nên ta tự do mơ, như ta không bao giờ chết, như ta có đủ trăm năm để hoàn tất những giấc mơ khó khăn nhất, điên rồ nhất.
Nhưng làm sao mơ mà không chấp, không si mê ôm cứng vào một giấc mơ?
Ôi, đây là một điều thật tế nhị, khó mà giải thích. Ngày xưa Đức Phật cũng mơ có lúc thành đạo, và đã quyết tâm thành đạo. Khi nào thì “quyết tâm” là “quyết tâm”, khi nào thì “quyết tâm” trở thành “chấp”?
Quyết tâm hay chấp khác nhau ở chữ “Khổ”. Chấp là bám vào một điều gì đó. một mục đích nào đó, nhất định không bao giờ rời, làm cho mình khổ, khiến mình làm điều tội lỗi, khiến mình làm điều bất công, làm hại kẻ khác, làm điều si mê…
Còn nếu mình trì chí đi cho đến nơi, mà không hại ai cả, không thiệt hại gì cho đời, chỉ tốn thời giờ của mình kiên trì đi đến đích, thì đó là quyết tâm.
Người quyết tâm còn khác người chấp ở chỗ, người quyết tâm sẵn sàng gạt mục tiêu qua một bên để làm việc khác khi có nhu cầu đòi hỏi, và sẽ trở lại mục tiêu sau này. Người chấp thì dù có các việc khác cần hơn thì cũng nhất định gạt các việc khác sang một bên, để “dính” vào một mục tiêu mình “dính” mà thôi, không biết phân biệt ưu tiên sống.
Mơ và quyết tâm rất gần nhau. Mơ và quyết tâm mà đi với nhau thì dễ đưa đến thành công.
2. Và “sống như ta sẽ chết hôm nay” có nghĩa là sống như ta đang sống những phút giây quý hóa cuối đời. Hãy sống từng phút như là ta đang trả giá phút đó bằng một viên ngọc quý.
Trong một ca phẫu thuật, cô ý tá trẻ tuổi lần đầu tiên được tham gia ca mổ đã nói với bác sĩ phẫu thuật khi ông đang chuẩn bị khâu vết mổ lại: "Bác sĩ, chúng ta còn một miếng gạc chưa lấy ra khỏi bệnh nhân".
Ông bác sĩ, khá lớn tuổi, nói một cách quyết đoán: "Tôi đã lấy hết toàn bộ số gạc ra rồi. Chúng ta bắt đầu khâu vết mổ lại!".
Cô gái vẫn cương quyết: "Không được! Chúng ta đã dùng hết mười hai miếng gạc, trong khi mới lấy ra mười một miếng".
Bác sĩ nghiêm khắc nói với cô: "Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! Khâu vết mổ lại!"
Cô lập tức kêu lớn lên: "Bác sĩ không được làm như vậy! Ông phải có trách nhiệm với bệnh nhân chứ!"
Bác sĩ lúc này mới mỉm cười, ông mở bàn tay mình ra với miếng gạc thứ mười hai đang nằm ở đó, rồi nói: "Cô đã chính thức trở thành phụ tá phẫu thuật của tôi rồi đó".
Ông đã thử thách sự chân chính của cô y tá trẻ, và cô đã có được điều ấy.
Kinh Thánh đã nói:
"Hãy là đứa con trong sạch của Chúa Trời. Điều này sẽ giúp các con không bị chỉ trích và luôn thành thật trong thời đại phức tạp này".
Thật vậy, trong cuộc sống, cũng còn biết bao người đang sống "mũ ni che tai" cho yên phận, mà không đủ dũng cảm như cô y tá trẻ tuổi kia, để có thể kiên trì với bản thân, để có thể làm việc trong danh dự, để có thể dám mạo hiểm trước các thách thức của cuộc sống và đủ bất khuất để theo đuổi các mục tiêu của mình.
Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e… Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện sau đây:
Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra “V-I-R-G-U-L-E” và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).
Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:
- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên được giữ lại.
Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm phẩy và đáp:
- Dạ, có mặt!
Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dấu chấm nhỏ xíu… khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà… chính chữ ”u” đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?
Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta…. nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.
Một ngày nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó.
Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:
- Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.
- Xin cô vui lòng đọc nội dung… Virgule cầm bút và lắp bắp nói.
Cô đọc với giọng run:
- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m’aimes aussi – point.
(Em yêu anh – ”phẩy” – em thương anh – ”phẩy” – em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- “chấm”).
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài… nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt.
Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
- Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.
Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ…
Mê Tín là tin vào những gì không có ích cho sự phát triển cho khối óc. Mê tín sẽ làm ta yếu hèn, nhờ đỡ, thần kinh yếu dần rồi gây ra đủ loại bịnh tật. Hiện nay đã và đang lan tràn những hiện tượng đồng bóng, lên cốt, ngoại cảm, bói toán, bùa chú, tử vi tướng số, cầu cơ, gọi hồn, đốt vàng mã, coi phong thuỷ... Những việc này là mê tín và chúng ta nên tránh xa.
Trời đã ban cho mỗi người một báu vật đó là thể xác và tâm linh. Khi sanh ra làm người, là đã có đầy đủ hết không cần gì thêm nữa. Với Tâm linh sẵn có, mình có thể tự phát triển đến ngang hàng hoặc cao hơn bất kỳ ai cõi nào. Họ còn thua chúng ta mà, họ đâu có cái xác, đâu có ngũ hành như chúng ta. Vì không có chỗ nên nhiều phần bất chánh trong vũ trụ mới chiếm xác và điều khiển mình.
Chúng ta có khối óc huyền vi siêu diệu sao không biết xử dụng mà lại chấp nhận sự lệ thuộc, làm nô lệ cho các giới đó? Cái gì thanh sạch là đưa các bạn đi lên là đúng, cái gì ác trược xâm chiếm và làm suy yếu thể xác hay thần kinh của mình là tà đạo.
Thời đại này sẽ không chấp nhận bất cứ sự mê tín nào trong xã hội. Phần đó thuộc về tà ma và ai tin theo nó sẽ bị loại bỏ không nương tay. Tiện đây, xin đóng góp chút ý kíến về tất cả những hiện tượng trên để giúp xã hội chúng ta sống văn minh hơn.
1) Cúng khai trương:
Hầu như người Việt nào khi khai trương gian hàng hay cửa tiệm đều bày ra cúng heo quay hay thổ địa. Có 4 điều chúng ta phải suy nghĩ: thứ nhất, bạn căn cứ vào đâu và hiểu gì khi làm việc này? Thứ nhì, tôi thấy 100% các công ty nước ngoài và người ngoại quốc đâu có làm chuyện này nhưng tại sao họ luôn luôn thành công? Thứ ba, nếu như có thật là cúng kiểu đó có linh thiệt, thì té ra mình nương nhờ thần thánh đễ làm ăn? Bạn định lợi dụng thần thánh? Thứ tư, ai nói với bạn là có thổ địa và sao bạn biết ông ta thích ăn... heo quay?
2) Đốt vàng mã:
Mỗi lần khai trương hay cúng cô hồn hay cúng gì đó, người Việt ta lại bày ra đốt tiền giả hay vật giả. Bạn nghĩ sao mà làm vậy? Tôi không nghĩ ra. Té ra khi tôi dùng lửa đễ tiêu huỷ giấy tờ thì ai đó dưới âm phủ sẽ nhận được toàn hồ sơ.... mật của tôi? Tội ai làm nấy chịu, ví dụ ông bà mình đang bị hành hình dưới địa ngục, bạn có nghĩ là mấy thứ bạn đốt đó sẽ đến tay họ không? Bạn có thể dùng kim ngân để phá luật đời nhưng sẽ không thể dùng mớ giấy lộn và hình nộm để phá luật Trời.
3) Bói toán:
Không ai có thể biết tương lai của bạn! Tôi biết khoa Tử Vi là một môn khoa thiên văn cổ, nó dựa trên thiên văn, sự vận chuyển của các hành tinh mà đúc kết nên đời người. Vấn đề là mình biết để làm gì? Tại sao chính mình có khả năng thay đổi đời mình qua cách sống hàng ngày mà không làm, lại đem đời mình phó thác cho số phận. Mà bạn muốn biết để làm gì chứ? Tôi hỏi thật đó. Biết rồi mình sẽ làm gì? Mình né được không? Người đi coi bói bị tội, mà người bói cũng bị tội. Nếu bạn để ý sẽ thấy, mấy thầy bói cuối đời đều thê thảm. Nói bất cứ gì về tương lai người ta sẽ khiến ảnh hưởng dây chuyền tới người khác, đó là một đại tội.
Chính bạn còn chưa biết mình là ai, từ đâu đến, và chết sẽ đi về đâu thì tài năng nào của thầy bói có thể biết tương lai mình. Nhìn cuộc sống hiện tại của mình là biết quá khứ ra sao, và hiện tại mình đã làm những gì sẽ biết tương lai. Hãy làm chủ cuộc đời mình! Chớ tin vào mấy sự lừa dối. Không có gì kỳ cục cho bằng ngồi đực mặt ra đó chờ người ta nói về đời mình.
4) Phong Thủy:
Phong Thủy không phải là bộ môn xấu nhưng chính vì chúng ta làm nó xấu. Nó là nghệ thuật thiết kế chứ chẳng có gì bí mật hết. Ví dụ: phòng khách mình sắp đặt nhìn "chướng mắt" như giữa phòng khách kê cái giường ngủ, tranh treo ngay cửa sổ, đồng hồ treo sau cửa ra vào, bàn ăn kê trong phòng ngủ.... khi bạn mời xếp đến nhà chơi, bước vô là người ta thấy khó chịu rồi. Cái khó chịu này sẽ làm bạn thất bại sau này.
Tôi chỉ lấy 1 ví dụ rất nhỏ để các bạn thấy, con người mình ra sao, mình sẽ an bài nội thất y như vậy. Bạn đạo đức, sống tốt, sức khoẻ dồi dào... bạn sẽ thiết kế khác người bên trên. Đó chính là phong thủy đã an bài rồi. Nó an bài ngay trong tâm tánh mình. Người Pháp, người Nhật, nhà cửa trang trí họ khác nhau là vì cái tánh họ khác nhau. Cho nên không thể dùng Phong Thuỷ để thay đổi cuộc sống, mà phải thay đổi tánh tình trước. Dùng phong thuỷ táng huyệt chỗ này chỗ kia, đó là đại tội vì cướp đi phần âm đức đã an bài cho người khác. Thiếu gì người dành mua cho được căn nhà "hạp" với tuổi mình nhưng rồi cũng tán gia bại sản.
5) Nhà "Ngoại Cảm":
Hiện nay tai VN, rất nhiều người tin theo cái này. Mình là người, có trí óc, có cái tâm vô cùng siêu diệu mà sao lại chạy theo mấy cái này? Tôi hỏi nè, bạn có biết bên trong cái xác nhà “ngoại cảm” đó là gì không? Nếu bạn biết ai đam mê cái này, nên khuyên họ rời xa ngay lập tức. Toàn là làm những chuyện nghịch thiên phá luật.
6) Lên Đồng, Nhập Xác:
Việc này có chứ không thể phủ nhận. Khoa học cũng nghiên cứu, phân tích đủ thứ mà vẫn không giải thích được. Cái đó chứng minh là có linh hồn. Bạn là chủ của 1 tiểu vũ trụ, là vua một cõi trong bản thể, bạn phải sử dụng chủ quyền của mình. Trong bản thể nó lớn lắm, như là ngoài vũ trụ. Chúng ta không nên giao tiếp hoặc trực tiếp tham gia những việc này. Ngoài đời nhiều giới bất chánh lắm, thì bên kia cũng vậy! Bạn thử ra đường mời giang hồ vô gia cư vô nhà mình ở một thời gian rồi sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tất cả là duyên nghiệp ân oán với nhau thôi.
7) Bùa Chú:
Người bạn tôi đi xe đường xa, trên xe đò có 1 nhóm người ngồi chơi bài, thấy anh ta có vẻ thích thú, họ mời anh ta chơi. Lúc say mê chơi, họ bảo anh đặt tiền bao nhiêu là anh ta cứ lấy mà đặt. Khi xe tới nơi, anh bước xuống và như chợt tỉnh lại thì số tiền lớn trong túi mất sạch. Ai ai đều nói là anh bị bỏ bùa. Vậy Bùa Ngãi là gì?
Tất cả chỉ là hoá chất (chemical) thôi, không gì khác. Họ lấy tinh dầu của một số cây, lấy tinh chất rồi phóng ý vô đó. Tâm con người là sức mạnh vạn năng, có nghe Tâm Điển bao giờ chưa? Tâm bạn là điển quang, có ánh sáng, có sức rung động có thể tạo ra sự sống. Vì chính nó là nguồn sống. Cứ bơm sự sống với tà tâm vô mấy cái hũ đó lâu ngày nó thành thuốc. Nó có thể hại người ít đức chứ không động được người đức cao, vì sao? Vì người đức cao họ có điển tâm mạnh hơn, khó hại lắm. Quỷ Thần còn phải trọng, mấy cái cây đó làm được gì, cùng lắm là hoá chất làm làm họ tê chút thôi.
Tin và dùng bùa ngãi là thứ tà đạo tồi nhất mà làm người phải tránh. Xử dụng mấy thứ này hại hoặc dù giúp ai, trước sau gì cũng bị quả báo lúc lâm chung. Tại sao không dùng điển tâm của mình khai phá huyền bí mầu nhiệm chơn tâm để đi đường lớn mà cứ chui đầu vào làm chuyện lắc nhắc?
8) Đánh Đề:
Tệ nạn này ngày càng nhiều. Người ta tối nằm ngủ, thấy con này, vật nọ, liền ngày hôm sau là dựa vào đó mà mua số đề để mong được có số tiền. Thậm chí còn quá lố hơn nữa là canh nơi nào có người vừa bị tại nạn xe cộ chết là xúm ra cúng kiến cầu người mới chết phù hộ cho may mắn.
Tại sao chúng ta lại mê muội đến mức này? Điều gì khiến con người trở nên thấp trí đến nỗi đi cầu người chết để giúp ta làm giàu? Người chết do tai nạn đều là bất đắc kỳ tử. Thần hồn họ hốt hoảng, hồn phách tán loạn, đau khổ, bối rối,.... họ còn lo cho họ chưa xong thì làm gì giúp cho mình! Mà họ lấy tư cách gì mà biết tương lai chưa xảy ra? Họ còn chưa tin là mình đã chết và không biết trước mình sẽ chết thì làm gì họ biết được gì khác mà giúp chúng ta.
9) Xin Ấn:
"... Lễ hội đền Trần diễn ra vào rằm tháng giêng và mở đầu bằng lễ khai ấn đêm 14 tháng giêng. Gần đây, ngày càng nhiều người tới hành lễ tại đền Trần vào dịp hội để xin được tờ ấn với mong ước thăng tiến trong nghề nghiệp..."
Đây là một hiện tượng vô cùng phản khoa học, phản tôn giáo, nghịch lại mọi đạo đức căn bản của dân tộc. Chen đua nhau, giẫm lên nhau, đạp nhau để xin thần thánh ban cho thăng quan tiến chức qua vài chục ngàn đến vài trăm ngàn đồng.
Tại sao chúng ta lại mê muội đến mức này? Tài lộc và phước đức do một cá nhân phải do công năng tu tập đạo đức bao kiếp có thể mua với giá vài chục ngàn đồng? Chúng ta hãy mở to con mắt ra mà nhìn tấm gương phát triển đất nước ở các quốc gia văn minh tiến bộ xem họ có “mua ấn” để được giàu có thăng quan không, hay họ đã vận dụng trí tuệ chính họ đưa họ lên tột đỉnh giàu sang? Bill Gate, Steve Jobs, Warren Buffet có ông nào cần mua ấn không?
Nếu có thần thánh thì “thần” và “thánh” nào dám cả gan ban cho phước lộc giàu sang kiểu này hả? Dùng tiền mà mua chuộc cả thần thánh thì mình mang tội trước rồi mấy ông thần thánh đó mang tội sau.
10) Xông Đất & Giải Hạn Sao:
Đây cũng là một hình thức mê tín rất sai lầm của người Việt ta. Không ai trên thế gian có tư cách giải dùm ai bất cứ nạn nào trừ ra chính mình. Tội và nghiệp lực của ta phải do chính ta giải bằng cách sống đạo đức hơn chứ không phải bằng cúng kiếng. Mà... người đi giải hạn sao xấu biết gì về... tinh tú trên trời? Và người giải hạn hiểu gì không huyền bí trong vũ trụ? Giải cho cố vào rồi có gì thay đổi đâu: nghèo vẫn nghèo, ngu vẫn ngu, xui vẫn xui. Tôi biết có cách giải đó! Đó là... tu tâm dưỡng tánh. Thay đổi khối óc, làm sạch ngũ tạng. Ngũ tạng mình chính là “Sao”, là Tinh tú đó. Bạn có nghe từ “Hành tinh cơ tạng” bao giờ chưa? Nó đó, nhắm vào đó mà giải thì cuộc đời thay đổi toàn diện. Sửa tâm sửa tánh chính là giải hạn giải sao tận gốc đó bạn, vì nạn là do chính tánh tình của mình mà nên. Giải đi bạn, giải nó hằng ngày hằng giờ, khỏi cần đầu năm, khỏi tốn tiền!
Còn tục Xông Đất đầu năm nữa, thật không hiểu nổi. Bao tỷ người Việt và Tàu cứ xông đất đi rồi đời mình cũng không khá nổi. À... tôi đề nghị nếu đầu năm có người ăn xin đến nhà bạn xin tiền, bạn hãy ban tặng cho họ tiền bạc, hãy mời họ vào nhà dùng buổi cơm đầu năm đi. Bạn sẽ động lòng Trời đó. Bạn đuổi họ đi vì sợ xui thì bạn sẽ xui mạt kiếp đến chết thôi. Tâm xấu xí thế kia thần thánh nào mà chứng.
11) Sừng Tê Và Rượu Thuốc:
À, tại sao tôi lại liệt thứ này vào mê tín? Mê tín là tin những gì vô căn cứ đúng không? Nếu 10 mục mê tín trên có hại cho tâm linh và làm bại hoại xã hội thì vụ này thuộc loại mê tín làm thiệt hại vật chất. Chúng đã góp phần rất lớn làm hư hại môi sinh trái đất, phá trật tự thiên nhiên.
Người không hiểu biết bày ra biết bao điều bại hoại ngu si làm tổn thương con người từ việc ăn óc khỉ, cúng bái, đốt vàng mã, phong thuỷ, ăn ngầu pín, vi cá, vân vân... Nó tai hại đến nổi người Việt ta bây giờ bị tiêm nhiễm hết thuốc chữa. Nó đã lan tràn khắp đất nước đến mức từ trên xuống dưới cứ làm theo, tin theo mà bất chấp hậu quả. Một con Tê Giác vài ba năm mới đẻ 1 con, rồi nhiều năm mới lớn và mọc sừng, rồi cũng vì mê tín dốt nát mà giết nó đi chỉ vì cái sừng! Nếu như muốn tăng cường sinh lực thì thiếu gì cách, như tập thể dục, ăn uống điều độ, tập yoga, tiết dục,... nếu sống đúng như vậy thì chúng ta sẽ khoẻ mạnh, cần gì phải giết đi một con vật hiền lành để thỏa mãn thú tính của mình. Đến bây giờ Y học cũng chưa chứng minh được sừng Tê, rượu Rắn có thể giúp con người chuyện đó.
Nếu biết suy nghĩ thì phải hiểu là dùng bất cứ thứ gì để “hỗ trợ” điều phản thiên nhiên, trước sau gì cũng bị bịnh. Có thấy lịch sử phong kiến Trung Hoa và Việt nam là cái gương không? Có ông Vua nào sống thọ hơn 40 tuổi đâu! Ông nào cũng tẩm bổ bằng sừng Tê, sâm Nhung, canh Yến, Hổ cốt, rượu Kỳ Đà, Rắn,.... nhưng đều chết trẻ. Tuổi thọ bị giảm cũng vì sống trái tự nhiên. Làm biếng, lười vận động mà dùng mấy thứ này là chết sớm thôi. Xe cũ thì chấp nhận chạy ỳ ạch đi, chứ còn muốn làm xe đua đổ xăng máy bay vào để vọt qua mặt nguời ta là banh máy. Luật Trời đã ấn định rõ mà, bạn tham dục quá độ thì chết sớm hoặc bại liệt lúc về già. Suy yếu vì đã lạm dụng nó quá mức thì hãy lo tập luyện sức khoẻ chứ dùng mấy thứ này là càng chết sớm. Chết rồi là mất hết, 100 sừng Tê cũng vô dụng.
12) Đi Chùa Khấn Vái:
Tâm chúng ta làm ra ngôi chùa, người ta không đến đó là nó thành hoang phế đâu có linh nữa. Vì vậy tâm chúng ta mới thật là linh ứng, không phải ngôi chùa hay những hình tượng bằng gỗ hay đất sét nắn thành. Người ta tu hành rất gian nan mới thành công rồi mình đến van xin họ là lợi dụng buôn thần bán thánh. Tại sao ta không hành như họ để giải khổ mà lại cầu xin để giải khổ? Chùa Miễu không phải là chỗ để cầu xin vì chư vị đã thành đạo thoát tục, chư Phật đã đi trong sự khổ hạnh bần hèn, buông xả hết của cải danh lợi mới thành đạo, vì vậy họ không thể ban sự giàu sang phúc đức cho bất cứ ai vì đó là đi ngược lại con đường giải thoát. Bước vào đó, chúng ta không nên cầu khấn mà hãy nghĩ đến... Bill Gate. Anh ta không hề đến chùa cầu xin điều gì nhưng là tỷ phú. Cho nên chúng ta đến đó là để suy gẫm đạo lý và luật nhân quả, chứ cầu xin không bao giờ được đâu. Bước vào Chùa hay Nhà Thờ là hãy nhớ đến... Bill, để tu tỉnh sống đúng hơn trong kiếp này và dọn con đường thiện lành cho mai sau.
1. Cũng giống như đi xe đạp, điều quan trọng nhất là bạn luôn phải giữ được thăng bằng. Để giữ được thăng bằng, bạn phải giữ mình không ngừng vận động.
2. Cũng giống như cuộc sống, nếu bạn mong trèo lên xe là đi được ngay, nếu bạn muốn ngay lúc vừa biết đi xe đã chinh phục một quãng đường xa, bạn sẽ bị ngã.
3. Bắt đầu tập đi xe đạp, bạn hay bị ngã, nhưng đó là kinh nghiệm để bạn thực sự sẵn sàng cho mỗi chuyến đi. Cuộc sống cũng như vậy, là một chuỗi những bài học từ sai lầm. Bạn lớn lên trong cuộc sống từ những trải nghiệm thực tiễn đó.
4. Nếu bạn cứ mãi nhìn xuống đất hay sau lưng thay vì nhìn về phía trước khi đi xe đạp, bạn sẽ đánh mất sự thăng bằng và ngã. Có những khoảnh khắc bạn tự đắm chìm trong một thế giới huyễn hoặc của riêng bạn, đánh mất sự liên hệ với cuộc sống. Không nên chỉ nhìn vào mơ ước xa xăm của bạn hay nhìn về quá khứ, hãy dành phần lớn sự chú ý của mình vào hiện tại và những điều trước mắt, bạn mới thực sự vững vàng.
5. Khi con đường có những khúc quanh, bạn phải lái xe theo khúc quanh đó. Còn nếu bạn nhất định, kiên quyết giữ tay lái thẳng, bạn sẽ đi theo một con đường khác và đánh mất con đường định đi. Cuộc sống đôi khi cũng bắt bạn đi theo những con đường cong và đôi khi xuất hiện những ngã rẽ bất ngờ, đòi hỏi bạn phải lựa chọn. Bạn có thể vẫn kiên định đi theo con đường của mình hoặc đi vào ngã rẽ. Và nếu bi kịch xảy ra, hãy chấp nhận những tổn thương và tin rằng số phận luôn có những kế hoạch lớn cho một kết thúc tốt đẹp ở cuối con đường.
6. Chiếc xe đạp sẽ giúp bạn đến nơi mà bạn cần đến đã được hoạch định bằng công sức bạn bỏ ra đạp nó. Nó chỉ là công cụ, không phải là kết quả. Cũng giống như cuộc sống, sống thăng bằng rất quan trọng, nhưng đó không phải là mục đích của cuộc sống mà chỉ là cách để bạn đạt được mục đích của mình. Số phận không phải là bất biến, nếu bạn biết sử dụng chiếc xe đạp của mình thật tốt, bạn sẽ đi xa trong cuộc sống.
7. Sau khi thành thạo và hiểu biết với việc điều khiển xe đạp, bạn có thể đi theo cách của riêng mình, thậm chí chỉ cần một bánh xe. Cũng giống như bạn thực sự hiểu cuộc sống, hiểu mình là ai, mình có thể làm được gì, mình đang cần điều gì, bạn có thể làm nên những điều kì diệu theo cách của riêng bạn.
8. Đi xe đạp sẽ cho bạn thể chất khỏe mạnh. Khi đạp xe lên đỉnh dốc, nó cần bạn nỗ lực hết mình. Nhưng khi bạn đã lên tới đỉnh và đi xuống, bạn sẽ thấy nhẹ nhàng, hứng khởi. Cơ thể dẻo dai giúp bạn chinh phục bất cứ đỉnh cao nào.
9. Điều cuối cùng là bạn không thể đi xe đạp mãi mãi. Một vài người ước rằng họ có thể sống mãi mãi. Thậm chí một vài người tin vào điều đó. Nhưng giống như đi xe đạp ra ngoài, rồi sẽ có lúc bạn cần nghỉ ngơi và trở về nhà. Quan trọng là bạn thích thú với việc đi xe và nó đưa bạn đến nơi bạn cần đến.
Những tên lưu manh trộm cướp thường được liệt vào hạng ma lanh quỷ quái chứ ngu quá thì làm sao mà đi ăn cướp được. Ấy thế mà có những tên cướp ngu một cách lãng nhách không thể tưởng tượng được. Nếu có đặt giải thưởng về ngu thì những trường hợp sau đây đáng là những thí sinh có triển vọng.
1- Chẳng hạn như một tên ăn cướp kia, ở Colorado Spring, vào một tiệm chạp phô chỉa súng vào người bán hàng bắt mở "cashier" nạp hết tiền trong đó. Sau khi người bán hàng thồn tiền vào bao giấy cho tên cướp thì hắn nhìn thấy chai rượu mạnh hảo hạng trên bục hàng sát tường liền ra lệnh cho người bán hàng bỏ chai rượu vào túi tiền đó luôn. Người bán hàng nhìn tên cướp rồi nói:
-Luật chỉ cho phép bán rượu cho ngừời 21 tuổi trở lên. Tướng của anh thì chẳng cần coi căn cước cũng biết anh chưa đủ 20 tuổi, tôi không thể đưa chai rượu cho anh được.
Tên cướp cãi rằng anh ta đã quá 21 tuổi nhưng người bán hàng nhất định không tin và nhất định không đưa chai rượu. Cãi qua cãi lại một hồi tên cướp chắc sợ kéo dài sẽ bất lợi nên hắn bực mình mở ví lấy bằng lái xe đưa cho người bán hàng coi. Người bán hàng coi căn cước của tên cướp thì quả thật hắn đã quá 21 tuổi nên đồng ý đưa chai rượu mạnh cho tên cướp luôn. Tên cướp liền ba chân bốn cẳng vụt ra khỏi tiệm.
Tên cướp đi rồi người bán hàng liền gọi điện thoại cho cảnh sát và cho biết đầy đủ tên tuổi và địa chỉ của tên cướp. Hai giờ sau đó tên cướp bị xộ khám.
2- Chuyện sau đây còn lãng nhách hơn nữa: bà kia bị tên lưu manh nào đó "thổi" mất cái xe hơi. Bà báo cảnh sát và cho biết trong xe của bà có cái "cell phone" nữa. Ngày hôm sau cảnh sát gọi số điện thoại đó và tên cướp xe trả lời. Cảnh sát liền phịa rằng đọc quảng cáo thấy anh ta bán xe nên muốn coi xe để mua. Tên trộm xe liền hẹn giờ giấc và địa điểm để mang xe đến. Thế là xe được trả về cho chủ và tên thổi xe bị cho đi nằm ấp.
3- Anh chàng cướp nhà băng sau đây còn ngu trội hơn nữa. Chàng cướp này bước vào Bank of America ở San Francisco xếp hàng như mọi người chờ tới phiên giáp mặt với người phát ngân (teller) và trong khi chờ đợi chàng ta lấy một tấm "deposit form" viết mấy chữ: "Bỏ hết tiền vào bịch này nếu không tôi nổ súng". Trong khi chờ đợi anh ta lo ngại rằng có người nào đó trong hàng đã nhìn thấy những gì anh viết họ có thể đi gọi cảnh sát rồi; thế cho nên anh ta ra khỏi Bank of America và bước vào bank Wells Fargo bên kia đường. Chờ vài phút thì tới phiên, chàng ăn cướp liền đưa mảnh giấy cho "teller" của Wells Fargo. Chị này đọc qua trả lại cho hắn vừa chê hắn viết sai chính tả và bảo hắn rằng chị không thể đưa tiền cho hắn được vì hắn viết trên cái "deposit slip" của Bank of America. Bây giờ hắn phải viết lại trên "deposit slip" của Wells Fargo còn không thì hắn phải trở lại Bank of America.
Thấy rắc rối quá tên cướp liền trở lại Bank of America. Sau khi tên cướp đi rồi chị "teller" của Wells Fargo liền gọi cảnh sát, và ít phút sau tên định ăn cướp ngân hàng bị bắt trong khi đứng xếp hàng chờ trong Bank of America.
4- Người ta thường nói vỏ quýt dầy thì móng tay nhọn. Anh chàng kia ở bên Ăng Lê lái xe quá vận tốc giới hạn vượt qua chỗ cảnh sát để máy rada và chụp hình tự động nên chàng ta không biết là mình sẽ bị "ticket". Ít ngày sau nhận được bao thư của sở cảnh sát giở ra thấy có một vé phạt 40 mươi bảng Anh và cảnh sát còn cẩn thận gửi kèm bức ảnh xe của anh ta ở "phạm trường". Thay vì gửi tiền nộp phạt chàng này liền láo cá gửi nộp tấm hình của 40 Anh kim mà thôi.
Ít ngày sau anh ta nhận được thư phúc đáp của sở cảnh sát, giở ra thì bên trong có bức hình của cái còng số 8. Anh ta liền gửi tiền nộp phạt ngay lập tức.
5- Trường hợp sau đây là cãi bứa nhưng gian mà không ngoan. Chàng nghiền cocain Christoper Jasen bị đưa ra tòa ở Pontiac ( Michigan) cãi bứa rằng cảnh sát đã khám xét người anh ta mà không có lệnh của tòa (warrant). Bên biện lý nói rằng không cần phải có lệnh tòa vì túi "Jacket" của Chris gồ gồ lên như có súng trong đó kiến cảnh sát tình nghi nên có quyền khám. Chris nổi sùng quạt lại: "Vớ vẩn và vô căn cứ. Cái "jacket" của tôi nó như vậy chứ súng ở đâu?". Ngẫu nhiên bữa ra tòa Chris cũng vẫn mặc cái "jacket" hôm bị bắt. Chris liền cởi "jacket" đưa cho quan tòa coi. Quan toàn nắm nghía cái "jacket" rồi thò tay vào túi xem có gì không. Trước con mắt ngạc nhiên của Chris, quan tòa lôi ra hai gói cocain và ông ta bò lăn ra cười năm phút sau mới ngưng được để ra lệnh cho cảnh sát tống giam chàng Chris.
6- Trường hợp sau đây là giận quá hóa ngu. Đó là chàng Dennis Newton, 47 tuổi, ở Oklahoma City ra tòa về tội ăn cướp một tiệm chạp phô (convenience store) có vũ khí. Anh ta giận ông luật sư "thí" (public defender) làm việc ấm ớ nên đuổi luật sư và tự biện hộ. Anh ta đã làm việc đó tương đối không có gì tệ cho lắm cho tới khi biện lý mời chị bán hàng tiệm chạp phô ra tòa làm nhân chứng để nhận diện một lần nữa. Sau khi nghe chị bán hàng xác nhận, Newton nổi giận đùng đùng chửi chị ta là quân nói láo và nói thêm: "Biết mi nói láo như thế thì bữa đó tao bắn bể đầu mi cho rồi...". Quan tòa và bổi thẩm đoàn được một trận cười bể bụng...
7- Lạy ông tôi ở bụi này. Cảnh sát ở Detroit có chương trình đến các xóm để giáo dục con nít để ngừa và bắt các thành phần phạm pháp. Bữa kia cảnh sát đang chỉ dẫn cho đám con nít hệ thống điện toán trên xe có thể biết tên tuổi các người có tiền án hoặc đang bị truy tầm v.v. thì cậu Gaitlan, 21 tuổi, đi ngang ghé lại coi. Cậu hỏi cảnh sát làm thế nào mà biết được? Cảnh sát bảo chỉ cần số bằng lái xe hay số an sinh xã hội thì có thể kiếm thấy. Gaitlan liền đưa bằng lái xe cho cảnh sát thử. Sau khi đánh ID của Gaitlan vào hệ thống điện toán thì cảnh sát liền còng tay Gaitlan tống giam vì cậu ta đang bị truy tầm về tội ăn cướp có vũ khi hai năm về trước ở St. Louis ( Missouri).
8- Nhưng ngu như thế này thì sống sao nổi. Đó là hai chàng ăn cướp cũng ở Detroit vào tiệm kia ăn hàng. Tên thứ nhất quơ súng lên trời la lớn: "Đứng yên tại chỗ, không người nào được lộn xộn, nếu nhúc nhích sẽ ăn đạn". Khi mọi người đứng chết cứng không dám nhúc nhích thì tên cướp thư hai chạy lại két tiền... Tên cướp thứ nhất bắn tên thứ hai một phát chết ngắc và lẩm bẩm: "Tao đã bảo không được nhúc nhích mà lại..
9- Ngu thì cũng ngu vừa vừa thôi chứ ngu như chàng này thì hết chỗ nói. Harold Russum ở San Francisco đã hai lần đi tù về tôi hiếp dâm vẫn không chừa mà lại còn ngu nữa. Theo lời kể của nạn nhân Joan, 26 tuổi, thì bữa đó, 29-4-2000, khoảng 6 giờ chiều cô ta đang sửa soạn cơm tối thì bỗng nhiên nghe tiếng vỡ của kính cửa sổ và chàng ta hiện ra lừng lững giữa phòng khách. Harol chỉa súng ra lệnh cho Joan cởi quần áo ra. Joan từ từ cởi quần áo và suy nghĩ cách thoát thân nhưng không nghĩ ra được cách gì trong trường hợp khẩn cấp này. Khi tụt đến mảnh vải cuối cùng trên người Joan liền tươi cười bảo tên cường đạo: "Anh trông cũng đẹp trai vừa ý tôi lắm. Anh cần gì phải cưỡng hiếp tôi, tôi sẽ hiến dâng anh một buổi tối đê mê, nhưng tôi chưa ăn cơm chiều vậy anh dẫn tôi đi nhà hàng làm một chầu rồi về mình tha hồ thư thả".
Chẳng hiểu sao Harold lại đồng ý để Joan mặc quần áo trở lại và hai người đến nhà hàng gần đó. Sau khi ăn xong, Harold gọi "waiter" tính tiền thì Joan xin lỗi đi vào phòng vệ sinh. Nhưng thay vì vào phòng vệ sinh để tháo nước trong lòng Joan gọi 911.
Khi Joan trở lại bàn với Harold thì hai cảnh sát viên cũng vừa tới. Joan cho biết cô không thể quên được khuôn mặt của Harold nó thộn ra và khó tả vô cùng.
10- Đi ăn trộm đã ngu lại còn xạo không đúng sách. Đó là chàng Brian Walddington ở Des Moines ( Iowa). Bữa đó anh Micheal Robert đi làm về thì thấy cửa sổ nhà bị vỡ và có vết máu. Khi vào nhà Robert thấy máu đầy ở nền nhà và thấy chàng Brian đang ngồi ở phòng khách đang ôm tay máu chẩy ròng ròng. Robert kềm chế Brian tại đó và gọi cảnh sát. Brian bị bắt về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và ăn trộm (burglary).
Nhưng Brian khai rằng anh ta không biết tại sao anh ta lại ở nhà Robert mà anh ta chỉ nhớ rằng anh ta đang ở Danveport (cách nhà Robert 170 dặm) thì có một vài người ngoài địa cầu (aliens) túm lấy anh ta và liệng vào đây (nhà của Robert) khiến anh ta bị thương nên ngồi dưỡng thương.
Nhưng cảnh sát điều tra ra nhà Brian chỉ cách nhà Robert có 1 dặm, thế cho nên Brian bị tống giam với $13,000.00 tiền thế chân và ông cảnh sát trưởng nói với Brian rằng khi nào ông ta kiếm được những "aliens" mà chàng ta nói đó thì Brian sẽ được miễn tố.
11- Nhưng tên lưu manh sau đây phải công nhận là xứng đáng lãnh giải quán quân về lưu manh và ngu. Chàng này ở Charlotte (NC) mua một hộp thuốc xì gà thuộc loại hiếm và quý nhất thế giới. Vì quá quý nên chàng mua bảo hiểm để chống cháy hộp xì gà đó. Trong vòng một tháng, chưa trả tiền bảo hiểm tháng đầu, chàng ta đã hút sạch mẹ nó hộp xì gà. Thế nhưng chàng ta khiếu nại với hãng bảo hiểm đòi bồi thường vì xì gà cháy hết rồi. Trong đơn khiếu nại chàng ta ghi rõ bị "cháy liên tục bởi ngọn lửa nhỏ".
Hãng bảo hiểm từ chối bồi thường vì cho đó là tiêu thụ (consumed) chứ không phải cháy. Chàng ta thưa ra tòa và thắng kiện vì quan toàn căn cứ vào bản văn của "policy" thì đã viết rõ là bảo hiểm mất mát và "bị cháy" và bản văn không nói rõ là lý do cháy như thế nào. Vậy chỉ nói cháy thì anh ta hút cũng là cháy.
Công ty bảo hiểm không muốn chống án vì sẽ tốn tiền hơn nên bằng lòng bồi thường $15,000 cho mớ xì gà bị cháy. Sau khi nhận được $15,000 chàng này chưa kịp xài thì bị bắt tống giam về 24 tội đốt phá (arson). Căn cứ vào lời khai của chàng ta ở phiên toàn trước và trong văn kiện bảo hiểm anh ta bị kết tội có âm mưu tự đốt phá tài sản của mình để lãnh bảo hiểm (intentionally burning his insured property). Tòa phạt chàng ta 24 tháng tù ở $24,000 tiền phạt.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.