Bức thư năm xưa của Nam Phương hoàng hậu đă khiến vua Bảo Đại rất đau ḷng. Đọc những ḍng chữ của hoàng hậu Nam Phương viết cho nhân t́nh của chồng, mặt Bảo Đại cứ tái dần đi. 50 năm sau, lá thư mới được công bố.
Nam Phương hoàng hậu xuất thân từ một gia đ́nh giàu có ở miền Nam. Được thừa hưởng nền giáo dục phương Tây và theo học tại một trường nữ nổi tiếng tại Pháp - Couvent des oiseaux, bà luôn có một cái nh́n thông thoáng và bao dung.
Nhan sắc của bà có lẽ ít người sánh kịp. Bà cũng là người có trí tuệ tuyệt vời. Về chuyện vợ chồng, bà chỉ mong muốn có được người chồng chung thủy. V́ thế, điều kiện bà đặt ra để tiến đến hôn nhân với vua Bảo Đại là phải giải tán tam cung lục viện, bỏ hẳn chế độ thê thiếp trong cung.
Hoàng hậu Nam Phương
Trái ngược với mong muốn của bà, Bảo Đại chỉ mặn nồng với bà được vài năm sau đó vướng vào những t́nh ái khác khiến cho bà phiền ḷng không ít. Tuy vậy,bà cũng không hề có một thái độ nào quá đáng. Bà vẫn luôn luôn giữ thể diện cho chồng và dành phần thua thiệt về ḿnh.
Chuyện kể về thú trăng hoa của Bảo Đại th́ khá nhiều nhưng ấn tượng nhất vẫn là câu chuyện giữa cựu hoàng và vũ nữ Lư Lệ Hà. Câu chuyện này được ông Phạm Khắc Ḥe, là Đổng lư ngự tiền văn pḥng của Hoàng đế Bảo Đại trước đây kể trong hồi kư 'Từ triều đ́nh Huế đến chiến khu Việt Bắc'.
Năm ấy, tháng 9/1945 sau khi thoái vị, Bảo Đại ra Hà Nội nhận chức cố vấn tối cao trong chính phủ. Xa vợ, không thể thiếu phụ nữ bên cạnh, cựu hoàng t́m đến các vũ trường làm quen được cô vũ nữ có nhan sắc mặn mà nhất.
Chuyện đến tai hoàng hậu Nam Phương. Bà giận lắm. Mím chặt đôi môi, đôi mắt bà lạc thần và vài giọt nước mắt rơi xuống. Rồi đến một ngày, ông Ḥe đến gặp bà trao cho bà bức thư của cựu hoàng. Trong đó Bảo Đại yêu cầu bà gửi ít tiền để sinh sống trong những ngày ở Hà Nội.
Xem xong thư, bà hỏi: 'Ông có biết ông ấy cần tiền làm chi và cần bao nhiêu không?'. Ông Ḥe không trả lời mà chỉ ậm ừ cho qua chuyện... Lần trở lại để lấy thư trả lời, ông Ḥe được bà Nam Phương nhỏ nhẹ yêu cầu: 'Ông cho tôi biết tất cả sự thật về việc ông Vĩnh Thuỵ (tên thật của Bảo Đại) mê cô Lư nhé'. Thừa biết bà Nam Phương đă biết hết mọi chuyện nhưng ông Ḥe chỉ trả lời một cách ỡm ờ cho qua chuyện.
Bà lấy 2 tờ giấy mệnh giá 500 đồng bạc Đông Dương bỏ vào trong phong b́ đă có sẵn tờ giấy màu hồng đầy chữ Pháp rồi dán lại đưa cho ông Ḥe cầm về. Cầm phong b́ trong tay, ông Ḥe ngập ngừng khuyên bà nên ra Hà Nội sống cùng Bảo Đại. Bà xua tay: 'Tôi chịu đựng một ḿnh quen rồi. Thôi, để cho người ta vui sướng'.
Về đến Hà Nội, ông Ḥe trao phong b́ cho Bảo Đại. Bảo Đại đọc thư, mặt cứ tái dần đi. 50 năm sau, kẻ thứ 3 trong cuộc t́nh của Bảo Đại cất giữ bức thư này mới công bố.
Th́ ra đó là những ḍng chữ mà Nam Phương hoàng hậu viết cho t́nh địch. Giọng văn hiền như sương khói, dịu dàng và thấm đẫm mà khi đọc cho dù không là người trong cuộc vẫn thấy có một chút ǵ của kẻ bề trên muốn răn dạy cho kẻ dưới ḿnh.
Không một lời mắng chửi, không một câu hờn giận, không ngôn từ nào mang tính chất nhục mạ, bức thư chứa chan những t́nh cảm đậm đà thân thiết. Tuy nhiên, càng đọc càng thấm. Lư Lệ Hà thừa biết bà Nam Phương đă biết chuyện của ḿnh với cựu hoàng nhưng bà vẫn nói lời ân nghĩa, cám ơn nàng đă lo cho chồng ḿnh.
Cựu hoàng Bảo Đại (ảnh tư liệu).
Những lời như thế, khi đọc đến, không biết Bảo Đại có thấy se sắt chút nào không? Nguyên văn bức thư được in trong cuốn Bảo Đại – vua cuối cùng triều Nguyễn (NXB Đà Nẵng 2004): 'Em Lư Lệ Hà thân quư. Chị ở xa đức cựu hoàng hàng mấy vạn dặm trùng dương nhưng chị biết rằng em đang hết ḷng hết sức chăm sóc cựu hoàng ở Hong Kong. Chị cầu mong lịch sử mai đây không buông rơi cựu hoàng, c̣n gặp lại nhau. Đức Từ Cung Thái hậu và chị trọn kiếp nhớ ơn em. Chị Nam Phương!'.
Săn đuổi đàn bà đẹp là đặc tính cố hữu của Bảo Đại. Bất kể đó là cô hầu pḥng b́nh thường, vợ của các gia nhân, hoa hậu Đông Dương hay các cô gái nhảy...
Nam Phương vẫn luôn có cách hành xử đầy kiêu hănh. Bà đă bỏ cả một quăng thời gian dài để vun vén hạnh phúc cùng chồng rồi sau đó mở ḷng tha thứ những phụ bạc ruồng rẫy. Có thể nói, bà là một phụ nữ có đầy đủ đức tính cao đẹp mà người đời phải nể phục