Có anh chàng kia, vốn ngốc đại là ngốc, mà lại phải đi làm rể nên trong bụng rất lo. Biết tính con, nên trước khi đi bố mẹ gọi vào dặn ḍ:
- Ở rể th́ khó ǵ mà ngại. Chỉ cần bố vợ làm ǵ th́ ḿnh làm nấy, cho khỏi mất ḷng ông là được.
Anh ta nghe nói vững dạ vội khăn gói đi sang nhà vợ. Hôm ấy cũng ngồi ăn cơm với bố vợ, thấy bố vợ gắp thịt, anh cũng gắp thịt; bố vợ chấm rau cũng chấm rau, bố bợ cầm đũa tay trái anh cũng đổi đũa sang tay trái. Bố vợ vô ư đánh văi mấy hạt cơm ra chiếu, anh cũng bỏ mấy hạt cơm ra chỗ ḿnh ngồi. Bố vợ đang ăn canh miến thấy thế không nhịn cười được, bật ph́ cười, nào ngờ bị sặc.
- Một sợi miếng ḷng tḥng tḥ ra ngoài lỗ mũi. Anh ta nh́n bố vợ, ngẩn người ra, rồi đứng dậy chắp tay vái dài:
- Thưa thầy, mấy tṛ khác th́ con c̣n cố được, chứ tṛ này th́ con xin chịu!
*VietBF@sưu tập