Hẹn bạn bè cũ đi ăn, ăn xong cả đám hùn tiền trả luôn phần của bạn, v́ lâu lâu bạn mới về, mời bạn một bữa có sao, chứ không phải cứ hễ Việt kiều th́ phải mời Việt Nam.
Bạn tặng quà, mỗi đứa một cái chai nước rửa tay nhỏ, ít tiền nhưng mà quư, ai cũng thích và hài ḷng… chứ không phải cứ hễ Việt Kiều th́ phải tặng quà mắc tiền, cao cấp.
Ngồi kể chuyện, có đứa kể hồi đó khó khăn ra sao, bạn tiếc rằng lúc đó ở nước ngoài không giúp ǵ được, cả đám xua tay, giúp ǵ mà giúp, đời ai nấy lo, người thân trong gia đ́nh cũng cần phải tự lập, chứ đâu phải cứ ở nước ngoài nghe trong nước có chuyện là gởi tiền về giúp, coi sao đặng. Mà cũng hổng được oán trách ǵ khi người ta không giúp ḿnh, v́ lúc người ta đi, ḿnh cũng có giúp được ǵ đâu.
Bạn ở Việt Nam được hai tuần, cứ rảnh th́ đứa này rủ bạn đi coi kịch, đứa kia rủ bạn đi coi phim nếu bạn có thời gian, để bạn hiểu giờ nước ḿnh ra sao, vui buồn thế nào.
Việt Kiều th́ cũng là người, ở nước họ, kiếm tiền cũng cực như ở Việt Nam, cũng có tiền nhà để đóng, có tiền xe để lo… muốn mua cái vé bay về Việt Nam thăm người thân đă là cả một vấn đề. Họ kiếm đồng tiền, nghe giá trị có vẻ lớn, nhưng so với mức sống ở nước họ th́ cũng chỉ là vừa đủ, nên đừng áp lực bằng việc họ phải lo lắng cho những người ở nước trong.
Nghe bạn kể, hồi Tết muốn về mà không dám, v́ vé mắc mà c̣n phải mua quà cho cả hai ḍng họ… nên ở bên đó mà nhớ nhà ghê lắm…
VietBF@sưu tập
|