Văn hoá thiếu ṣng phẳng đă ăn sâu vào văn hoá một bộ phận không nhỏ người Việt. Trong một việc chung, cũng chỉ v́ không dám “của em em trả, của anh anh trả” nên đă gây ra nhiều chuyện bi hài. Đă có những người xấu tính né tránh việc trả tiền bằng cách xin đi vệ sinh, nghe điện thoại hoặc quên ví ở nhà… những lư do mà ai cũng biết ẩn đằng sau đó là cái ǵ.
Chia tiền trong các cuộc hội họp ăn uống giữa các nhóm đông thành viên đă khá phổ biến. Nhưng giữa hai người yêu nhau, giữa bạn nam và bạn nữ th́ hiện phần đông nam giới vẫn là người trả tiền. Điều này không hay chút nào.
Tôi thích cách sống ṣng phẳng của các cặp đôi Mỹ. Tiền ai nấy trả không chỉ giúp các cô gái thể hiện lối sống độc lập, không dựa dẫm đàn ông, mà c̣n giúp đấng mày râu đỡ áp lực hơn về chuyện tiền bạc.
Bạn có thu nhập tốt th́ không sao, nhưng sẽ thế nào với một chàng trai chưa kiếm ra nhiều tiền hoặc đang là sinh viên sống nhờ chu cấp của bố mẹ? Chả lẽ v́ không có tiền để trả bữa ăn cho người yêu, bạn gái mà họ không được phép yêu, không được phép hẹn ḥ ai?
Mạnh dạn sống ṣng phẳng hay tự biến ḿnh thành người xấu tính, lựa chọn là ở bạn. Ảnh: Vegmomos.
Tôi cho rằng, tư tưởng “đi với phụ nữ, đàn ông là người trả tiền” nên được gỡ bỏ. Phụ nữ cũng đi làm, cũng có thu nhập, thậm chí nhiều người c̣n thu nhập tốt hơn đàn ông. Đàn ông cũng nhiều người gặp khó khăn, cũng muốn phụ nữ chia sẻ gánh nặng với họ.
V́ sự nhập nhằng không dám tuyên bố “của em em trả, của anh anh trả” nên nhiều t́nh huống trớ trêu biến đàn ông thành người ki bo, xấu tính, c̣n phụ nữ lại trở thành kẻ lợi dụng, đào mỏ.
Tôi c̣n nhớ câu chuyện của một cô bạn cách đây không lâu. Cô được một anh chàng theo đuổi mời đi ăn tối ở nhà hàng khá sang trọng, v́ không muốn ngồi riêng với anh ta trong buổi gặp đầu tiên nên cô rủ thêm 2 người bạn gái nữa đi cùng. Đến khi gọi thanh toán, nhân viên mang hoá đơn ra tính tiền th́ anh này vào nhà vệ sinh măi không ra. Thế là cô gái phải trả toàn bộ hoá đơn.
Cô ấy về kể với tôi trong tâm trạng bực bội và kết luận rằng “đă không có tiền c̣n đ̣i mời gái đi ăn”, “dạng ki bo như thế th́ lượn”. Tôi đoán suy nghĩ của chàng kia về nàng cũng sẽ không tốt đẹp ǵ, kiểu “được mời đi ăn mà lôi cả đống bạn theo, định đào mỏ chắc”.
Nếu việc chia hoá đơn, chia tiền trở thành văn hoá th́ có lẽ đă không xảy ra t́nh huống cười ra nước mắt kể trên, đôi bên cũng sẽ không nghĩ xấu về nhau như vậy. Chàng trai có thể trả cho cô gái ḿnh mời, c̣n hai cô gái đi cùng sẽ tự trả phần của ḿnh.
V́ không dám chia tiền, nhưng lại không đủ khả năng hoặc không muốn chi một số tiền lớn trả để trả cả một bữa ăn đông, một số người cứ đến lúc thanh toán là t́m cách né tránh. Người th́ đi vệ sinh, người th́ giả vờ gọi điện thoại rồi ra ngoài nghe, người th́ kêu quên ví ở nhà. Có người c̣n hạn chế ra ngoài ăn uống, gặp gỡ bạn bè v́ biết rằng đi cùng nhóm ấy kiểu ǵ ḿnh cũng là người trả tiền.
Mạnh dạn sống ṣng phẳng hay tự biến ḿnh thành người xấu tính, lựa chọn là ở bạn.