Khi c̣n bé bố đă đưa nó đi chơi ở tất cả mọi chỗ mà bố yêu thích. Từ các quán trà đá ven đường đến các quán bar, bi-a, cafe, karaoke hay thậm chí là nhà nghỉ. May mắn th́ bố không để quên nó ở các chốn ấy, c̣n không th́ sau khi là vài chén với bạn bè là bố lại vô tư ra về để nó khóc tu tu cho tới khi bà ngoại tới đón.
Chiếc xe máy phóng nhanh vụt đi, Thi vừa xuống xe lững thững dỡ tà áo dài c̣n đang buộc dở. Vừa ngẩng mặt lên bắt gặp ngay ba cặp mắt thăm ḍ của ba đứa bạn. Ly nhanh nhảu:
- Trời ơi! Đẹp trai dễ sợ đi mày.
- Lại c̣n phong trần nữa - Hoa thêm thắt.
- Cũng chỉ là dạng tay chơi cà bông thôi - Huệ nói giọng khinh thường.
Thi lắc đầu, ôm cặp không quan tâm tới lời lũ bạn, nó lẳng lặng đi trước.
Ba đứa bạn vẫn không tha, cứ bám theo sau Thi mà ḍ hỏi.
- Anh này ở đâu ra vậy mày? - Ly
- Mày quen biết trai đẹp thế này tự bao giờ mà không nói với tụi tao? - Hoa trách móc
- Có ǵ mà đẹp, cẩn thận không nó lừa cho hết đời gái luôn đấy - Huệ vẫn tŕ triết .
Thi thất thểu vướng víu trong bộ áo dài, bê nguyên cái cặp to uỵch đằng trước, quay phắt đầu lại, mắt chừng chừng ba đứa bạn đang đứng thộn ra trước cái thái độ bực tức của nó:
- LÀ BỐ TÔI ĐÓ!!! MẤY NÀNG Ạ!
***
Bố - thằng bạn là hai khái niệm như một với Thi. Khi c̣n bé bố đă đưa nó đi chơi ở tất cả mọi chỗ mà bố yêu thích.
Từ các quán trà đá ven đường đến các quán bar, bi-a, cafe, karaoke hay thậm chí là nhà nghỉ. May mắn th́ bố không để quên nó ở các chốn ấy, c̣n không th́ sau khi là vài chén với bạn bè là bố lại vô tư ra về để nó khóc tu tu cho tới khi bà ngoại tới đón.
Đến lúc biết nói gọi bố th́ công việc chính của nó là hỗ trợ bố trong việc cắt đứt các cuộc t́nh đeo bám. Chỉ cần nó chạy lại ôm chân kêu "Bố! Bố" là các cô ấy "cao chạy xa bay" ngay.
Bố có nó năm 15 tuổi. Bà bảo bố hồi ấy dậy th́ sớm, lại đẹp trai cao to nên mẹ nó hơn bố tới 2 tuổi cũng không cưỡng lại nổi. Chẳng ai kể cho nó nhiều về mẹ nhưng theo như bố, mẹ đúng là một nữ thần.
Bố dạy nó mọi thứ trên đời. Riêng về khoản game online th́ nó có thể coi như là một trong đệ nhất thiên hạ tại trường. Nó không hay đánh nhau những một khi đă đánh th́ chi đánh con trai. Mỗi lần nó bị kỷ luật bà lại kêu giời lên: "Mất nết không khác ǵ cái thằng bố mày cả!"
Nhưng may mắn làm sao trời lại phú cho nó cái đầu óc sáng dạ, nhất là sau một ḱ thi IQ quốc tế tại trường cấp 2 đă đưa nó từ list học sinh cá biệt trở thành một tài năng kiệt suất. Không những thế khả năng học tiếng Anh của nó trở thành hiện tượng trong cả tỉnh. Mỗi lần nó đạt một thành tích mới bà lại thốt lên "Đúng là giống cái Thảo mới được thế này!". Thảo - có lẽ là tên mẹ.
Bố nó ngoài 30 nhưng v́ phong cách trẻ trung nên lúc nào nh́n cũng như thanh niên.Nó không biết nên vui hay buồn nhưng mỗi khi đi mua sắm với bố là lại bị biến thành bạn gái bất đắc dĩ.
Một hôm, nó chạy về nhà chui vào pḥng và khóc cả buổi chiều. Bố lo lắng an ủi ngoài cửa cả buổi đến tối nó mới chịu mở của. Nó kể cho bố nó nghe như oan ức lắm về một cậu bạn nó thích nhưng cậu ấy lại từ chối t́nh cảm của nó v́ nó không nữ tính.
Bố ôm nó vào ḷng, dọa sẽ đánh cho cậu ấy nhừ tử khiến nó phải van xin. Từ ngày ấy ngày nào bố cũng ăn mặc bảnh bao đưa đón nó hằng ngày để thiên hạ biết rằng "con gái bố" cũng rất nữ tính.
***
Nhiều người mê bố lắm. Từ cô làm thuê ở cửa hàng, cô giáo chủ nhiệm của nó, thậm chí là mấy đứa bạn của nó cũng mấy lần gạ gẫm nó làm mối, khiến nó tức điên lên được.
Nhưng công nhận, hồi nhỏ bố rất hay qua lại với các cô gái trẻ, nhưng càng lớn các mối t́nh của bố càng thưa dần. Có lần nó thắc mắc:
- Sao bố không kiếm d́ cho con đi?
Bố giật ḿnh quay lại, cười, rồi nh́n vào mặt nó:
- Con càng lớn càng giống mẹ thật đấy.
Bố không có tấm ảnh nào của mẹ cả. Bố đặt hai tấm ảnh của nó, một cái lúc bé, một cái mặc áo dài trong ví. Bố bảo: "Đây là con, đây là mẹ con". Nó lại ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Thế là con sinh ra con hả bố?"
Cứ mỗi mùa hè trôi qua, nó lại lớn thêm lên. Năm ấy nó 18 tuổi.
Ḱ thi đại học sục sôi vất vả trôi qua, nó dành số điểm tuyệt đối cả 3 môn. Bà và bố sung sướng tới độ mở hẳn tiệc ăn mừng cả họ hàng và làng xóm suốt 3 ngày liền
Ngày hè năm ấy, bố hỏi nó:
- Con có muốn đi du học không?
Nó bất ngờ nh́n bố, băn khoăn. Bà và bố buôn bán cũng khá nhưng cho nó du học đâu phải chuyện chỉ vài trăm triệu mà có khi là tiền tỉ. Nó chớp mắt hỏi bố:
- Sao bố lại hỏi vậy? Khi nào học xong đại học con sẽ tự xin học bổng học thạc sĩ, con nhất định sẽ đi nước ngoài mà.
- Không phải 4 năm nữa...mà là ngay bây giờ. Con có thể học đại học, thạc sĩ thậm sĩ tiến sĩ ở nước ngoài hay lấy một ông chồng Tây đẹp trai như trong phim nữa cơ. - Càng nói mắt bố càng đượm buồn.
- V́ sao lại như thế ạ? Con chả hiểu ǵ cả. Tự dưng bố nói như muốn đuổi con đi ư. - Nó càu nhàu.
- Mẹ con...mẹ con - Bố ngắt ngừng - Mẹ con muốn nhận nuôi con để con có thể theo đuổi ước mơ của ḿnh.
- Mẹ! Mẹ nào? - Thi hoảng hốt
- Mẹ ruột của con. Sang Anh con sẽ có cả một gia đ́nh, bố và các em...- Bố nói
- Con không hiểu bố nói ǵ cả. - Nó đứng phắt dậy, chạy ra khỏi nhà.
Cơn mưa mùa hè rào rào cả mát lạnh cả con đường. Nó ngồi lặng dưới gốc cây cuối phố. Nó khóc mà không hiểu v́ sao ḿnh lại khóc, nó đă mong chờ mẹ, mẹ của nó bao năm nay. Nhưng tại sao mẹ lại muốn cướp nó khỏi bố theo cách này. Không! Nó sẽ không đi đâu hết.
***
Những ngày mùa đông ở London lạnh cóng, cứ cuối tuần tuyết lại rơi dày đặc. Kí túc xá nhanh chóng bị cô lập bởi một cơn băo tuyết. Nó tự dưng bị ốm, nằm bẹp ở trong pḥng mà chẳng đi đâu nổi nữa.
Một cô bạn người Thái chạy sang thông báo với nó rằng có người tới thăm. Nó nghĩ thầm, thế là sống rồi, mẹ tới cứu ḿnh đây.
Một lúc sau nó đă co ro trong xe để đi về nhà mẹ. Lũ em con lai vừa thấy nó đă mừng quưnh chạy lại ôm hôn tới tấp, nó cứ "Don't don't I'm sick" cũng chẳng ích ǵ.
Bố bước ra từ trong pḥng. Nó bất ngờ quá. Bố sang Anh mà không thèm sang nói với nó. Nó chạy lại ôm chầm bố mà nhảy cẫng lên, lũ em cũng la lên theo nó.
Nó cứng đầu, không nghe lời ai. Học xong đại học, thi thố vất vả lắm mới dành được cái học bổng ở một trường đại học nhỏ ngoài ngoại ô. Thi thoảng được nghỉ lễ, bố phải gọi điện thuyết phục măi mới chịu tới nhà mẹ. Nhưng kể từ ngày bị lũ em quấn lấy th́ cứ cuối tuần lại về đây chơi với chúng.
Bố ôm nó, đỡ lạnh hơn bao nhiêu
- Sắp 25 tuổi rồi, định lấy anh Tây đẹp trai nào chưa? - Bố hỏi.
- Không con về nước lấy chồng, c̣n bắt bố trông cháu nữa chứ? - Nó nũng nịu.
- Ừ hai năm nữa rồi về nước thôi. Bà cũng nhớ con lắm. 27 tuổi ở Việt Nam là khó lấy chồng lắm rồi. - Bố trêu.
- Thế th́ con ở vậy luôn với bố và bà. Lo ǵ - Nó cười kh́ kh́, như đưa trẻ cuộn vào ṿng tay bố.
Nó nh́n bố. Bố không c̣n trẻ như trước nữa, tóc đă bắt đầu điểm bạc. Nhưng nụ cười th́ ngày càng tươi sáng hạnh phúc hơn xưa. . .
VietBF@sưu tập