Nằm trong pḥng chờ sinh, tôi nh́n những sản phụ khác có chồng bên cạnh mà không cầm được nước mắt. Đúng lúc đó, cửa pḥng mở ra, một người đàn ông bước vào.
Khoảnh khắc chuẩn bị đón đứa con đầu ḷng luôn là kỷ niệm mà bất kỳ người mẹ nào cũng muốn lưu giữ. Nhưng với tôi, đêm sinh con lại trở thành một kư ức đầy cảm xúc lẫn lộn vừa có niềm hạnh phúc, vừa có sự tủi thân không ǵ diễn tả nổi.
Chồng tôi là một người đàn ông tốt bụng, trách nhiệm. Trong suốt thời gian mang thai, anh luôn quan tâm, chăm sóc tôi từng chút một. Thế nhưng, công việc của anh là một kỹ sư dự án, thường xuyên phải đi xa. Mỗi lần đi, anh đều dặn ḍ:“Nếu có chuyện ǵ, em nhớ gọi ngay cho anh, anh sẽ về lập tức”.
Đêm hôm đó, khi tôi bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ, tôi lập tức gọi cho anh. Nhưng điện thoại của anh ngoài vùng phủ sóng. Tôi hoang mang, lo lắng, cảm giác hụt hẫng len lỏi trong ḷng. Không c̣n cách nào khác, tôi phải tự ḿnh đến bệnh viện trong đêm.
Nằm trong pḥng chờ sinh, tôi nh́n những sản phụ khác có chồng bên cạnh mà không cầm được nước mắt. Đúng lúc đó, cửa pḥng mở ra, một người đàn ông bước vào. Anh ta khoảng 40 tuổi, trông chững chạc và thân thiện. Điều khiến tôi bất ngờ là anh ta gọi đúng tên tôi và nói:“Anh đến thay chồng em. Cậu ấy bận công việc đột xuất, không về kịp”.
Tôi sững người khi nh́n thấy người đàn ông lạ xuất hiện. (Ảnh minh họa)
Tôi sững người. Dù không quen biết người đàn ông này, tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt anh. Anh giải thích rằng anh là bạn thân của chồng tôi, đă được chồng tôi nhờ đến để thay anh có mặt trong lúc tôi sinh. Anh trấn an tôi:“Yên tâm, có anh ở đây rồi. Cậu ấy rất lo cho em và em bé”.
Trong suốt thời gian đó, anh luôn túc trực bên ngoài pḥng sinh, hỗ trợ tôi khi cần, từ việc gọi y tá đến chuẩn bị những thứ nhỏ nhặt. Thậm chí, khi em bé cất tiếng khóc chào đời, anh bước vào với nụ cười nhẹ nhơm, nói:“Mọi thứ đều ổn, con khỏe mạnh rồi”.
Tôi biết anh đang cố gắng làm tṛn trách nhiệm mà chồng tôi giao phó, nhưng ḷng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác tủi thân. Người tôi muốn có mặt bên cạnh không phải ai khác, mà chính là chồng tôi.
Sáng hôm sau, khi chồng tôi gọi điện, giọng anh đầy áy náy:“Anh xin lỗi v́ không về kịp. Anh nhờ bạn thân đến v́ không muốn em cảm thấy cô đơn. Đừng giận anh nhé”.Tôi không trách anh, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Cảm giác một ḿnh trong khoảnh khắc quan trọng nhất đời khiến tôi không thể ḱm ḷng.
Tôi biết anh không cố ư, và anh đă làm mọi cách để bù đắp. Nhưng tận sâu trong ḷng, tôi chỉ mong rằng trong những cột mốc tiếp theo của gia đ́nh, anh sẽ luôn là người trực tiếp bên cạnh tôi và con, cùng chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.