Cao Biền "nổi danh" ở đất Việt với những tṛ ma thuật và trấn yểm, "sinh nghề, tử nghiệp", rốt cuộc chính bản thân ông đă chết v́ ma thuật...
Cao Biền (821-887) là người Bột Hải, sau ngụ ở U Châu (Bắc Kinh ngày nay), xuất thân trong một gia đ́nh ḍng dơi vơ quan. Sách "Đại Việt Sử kư toàn thư", tập 1 chép: "Cao Biền tự là Thiên Lư, cháu của Nam B́nh Quận vương Cao Sùng Văn dưới thời vua Đường. Thuở nhỏ, Cao Biền học giỏi, chăm chú luyện kiếm bắn cung. Cao Biền có tài bắn cung xuyên đôi ngỗng đang bay trên trời, được người đời coi là bậc kỳ tài.
Cao Biền được cử làm Tiết độ sứ Giao Châu (tên gọi của nước ta lúc bấy giờ) thay cho Trương Nhân bị mất chức v́ không dẹp được trộm cướp ở khu vực này. Sau khi đă b́nh định xong Giao Châu, Cao Biền cho xây thành Đại La để tập trung quyền lực về một mối".
Tuy theo nghiệp vơ nhưng Cao Biền lại là người giỏi văn, thường bàn luận chuyện lư đạo với các nho sĩ. Ông là nhà thơ Đường có nhiều bài thơ nổi tiếng. Trong thời kỳ Bắc thuộc lần thứ III, Cao Biền được Đường Hy Tông Lư Huyền phong chức Tĩnh Hải quân Tiết độ sứ, cai quản cả Giao Châu và Quảng Châu từ năm Hàm Thông thứ bảy (866) đến năm Càn Phù thứ hai (875).
Các chức quan của Cao Biền gắn với các cuộc chiến và ông đă cầm quân tham gia nhiều chiến trận như: dẹp loạn người Đảng Hạng, chiến thắng quân Nam Chiếu xâm lược Giao Châu, đánh quân Thục, dẹp loạn Hoàng Sào...
Tranh vẽ Cao Biền.
Trong "Lĩnh Nam chích quái" có truyện "Dấu trâu vàng ở huyện Tiên Du" (Bắc Ninh ngày nay) viết về Cao Biền "giỏi thuật số, thông địa lư, thường cưỡi diều giấy bay trên không trung để yểm các nơi thắng cảnh…".
Truyện "Thần chính khí Long Đỗ" kể khi đắp xong La Thành th́ Biền gặp "một dị nhân mặc áo màu sặc sỡ, trang sức trông kỳ lạ, cưỡi con rồng đỏ, lơ lửng trong mây khói, khí thế ngùn ngụt, bay lên lượn xuống" tự xưng là Long Đỗ Vương. Quá hoảng sợ, Cao Biền "lập đàn và dùng ngh́n cân sắt đúc tượng theo h́nh dạng thần nhân để làm bùa yểm". Nhưng khi vừa đọc thần chú bỗng trời đất mù mịt ngày đêm, mưa gió giật đùng đùng, tượng sắt nát vụn ra mà bay lên không. Biền sợ hăi, có ư muốn về phương Bắc...
Truyện "Tản Viên Sơn Thánh" miêu tả chi tiết chuyện "trấn yểm" của Cao Biền: "Khi Cao Biền nhà Đường ở An Nam, muốn yểm những nơi linh địa bèn mổ bụng con gái chưa chồng mười bảy tuổi, vứt ruột đi, nhồi cỏ bấc vào bụng, mặc quần áo vào, rồi đặt ngồi trên ngai, tế bằng trâu ḅ, hễ thấy cử động th́ vung kiếm mà chém đầu". Biền đem thuật này "áp dụng" hăm hại thần linh Tản Viên nhưng chỉ "thấy Vương cưỡi ngựa trắng ở trên mây, nhổ nước bọt mà bỏ đi". Biền than rằng: "Linh khí ở phương Nam không thể lường được. Vượng khí đời nào hết được…". Như vậy thần Tản Viên rất khinh thường tài "trấn yểm" của Biền.
Cao Biền "nổi danh" ở đất Việt với những tṛ ma thuật và trấn yểm, "sinh nghề, tử nghiệp", rốt cuộc chính bản thân ông đă chết v́ ma thuật...
Cái chết của Cao Biền
Cao Biền trên danh nghĩa là Đô thống trấn áp cuộc khởi nghĩa của Hoàng Sào, song ông từ chối tiến hành các hành động chống lại Đại Tề của Hoàng Sào. Tại Tây Xuyên, thị trung Vương Đạc đề xuất được giao quyền thống lĩnh các chiến dịch chống Đại Tề, và đến mùa xuân năm 882 th́ Đường Hy Tông bổ nhiệm Vương Đạc là Chư đạo hành doanh đô thống, song Cao Biền vẫn được giữ chức Hoài Nam tiết độ sứ và Diêm-thiết chuyển vận sứ. Vào thời điểm này, Cao Biền ngày càng trở nên rất tin tưởng vào phương sĩ Lă Dụng Chi, cùng ḱ đảng là Trương Thủ Nhất và Gia Cát Ân, đến nỗi Lă Dụng Chi nắm quyền kiểm soát quân trên thực tế, bất cứ ai dám lên tiếng chống lại Lă Dụng Chi đều phải chết.
Vào mùa hè năm 882, Đường Hy Tông ban cho Cao Biền chức Thị trung song băi chức Diêm-thiết chuyển vận sứ. Cao Biền thấy vừa mất quyền và vừa mất lợi th́ cảm thấy tức giận, sai người thảo biểu tự tố với lời lẽ bất kính, trong đó phàn nàn rằng ông không được trao đủ quyền, rằng Vương Đạc và Thôi An Tiềm bất tài, so sánh Đường Hy Tông với các vị hoàng đế vong quốc Tần Tử Anh và Hán Canh Thủy Đế. Đường Hy Tông sai Trịnh Điền thảo chiếu trách cứ Cao Biền, dùng lời lẽ gay gắt, và sau đó, Cao Biền từ chối nộp bất kỳ khoản thuế nào cho triều đ́nh.
Năm 885, Hoàng Sào bị đánh bại và Đường Hy Tông trở về Trường An, Tả Thần Sách trung úy Điền Lệnh Tư sau đó lại xung đột với Hà Trung tiết độ sứ Vương Trọng Vinh. Trước t́nh h́nh rối loạn, Tĩnh Nan tiết độ sứ Chu Mai đă lập một thành viên trong tông thất triều Đường là Lư Uân làm nhiếp chính. Chu Mai hy vọng liên minh với Cao Biền nên đă yêu cầu Lư Uân ban một chiếu chỉ bổ nhiệm Cao Biền giữ chức Trung thư lệnh, Giang Hoài diêm thiết chuyển vận đẳng sứ, Chư đạo hành doanh binh mă đô thống. Đáp lại, Cao Biền thượng tấu thỉnh Lư Uân tức vị.
Cao Biền bắt đầu nhận ra rằng Lă Dụng Chi trên thực tế là người cai quản Hoài Nam, và bản thân ông không c̣n có thể độc lập thi hành quyền lực. Cao Biền cố gắng kiềm chế quyền lực của Lă Dụng Chi, Lă Dụng Chi do đó bắt đầu lên kế hoạch loại bỏ Cao Biền. Đương thời, theo ghi chép th́ tại Dương Châu xuất hiện nhiều điềm gở, song khi Chu Bảo buộc phải chạy trốn khỏi Nhuận Châu sau một cuộc binh biến vào năm 887, Cao Biền tin rằng các điềm gở này là ám chỉ đến Chu Bảo, nghĩ rằng bản thân sẽ an toàn.
Đến mùa hè năm 887, phản tướng Tần Tông Quyền tiến công vào Hoài Nam, Cao Biền chuẩn bị pḥng thủ. Đương thời, Tất Sư Đạc tin rằng Lă Dụng Chi tiếp theo sẽ có hành động chống lại ḿnh, v́ thế đă tập hợp binh lính cùng với Trịnh Hán Chương và Trương Thần Kiếm nổi dậy, bao vây Dương châu. Cao Biền bố trí pḥng thủ tại quân phủ, giao cho cháu là Cao Kiệt chỉ huy, chống lại Lă Dụng Chi. Cao Biền sai thuộc hạ là Thạch Ngạc cùng ấu tử của Tất Sư Đạc đến gặp Tất Sư Đạc. Tất Sư Đạc lệnh cho ấu tử của ḿnh về chỗ Cao Biền truyền đạt lại: "Hễ Lệnh công trảm Lă và Trương (tức Trương Thủ Nhất) để thể hiện với Sư Đạc, Sư Đạc sẽ không dám phụ ân, nguyện cho thê tử đến làm tin". Cao Biền lo sợ rằng Lă Dụng Chi có thể ra tay đồ sát gia quyến của Tất Sư Đạc, v́ thế đem gia quyến của Tất Sư Đạc đến hậu viện để bảo vệ. Từ thời điểm này, cuộc chiến tại Dương Châu diễn ra giữa ba bên: Tất Sư Đạc, Cao Biền và Lă Dụng Chi.
Do không thể nhanh chóng chiếm được Dương châu, Tất Sư Đạc cầu viện Tuyên Thiệp quan sát sứ Tần Ngạn, Tần Ngạn sai Tần Trù đến tiếp viện cho Tất Sư Đạc. Ngày 17 tháng 5, Tất Sư Đạc tiến công dữ dội vào Dương châu, song bị Lă Dụng Chi phản công đánh bại. Tuy nhiên, vào thời điểm này, Cao Kiệt phát động tiến công từ quân phủ của Cao Biền, mục đích là để bắt Lă Dụng Chi và giải đến cho Tất Sư Đạc. Lă Dụng Chi biết tin th́ từ bỏ Dương Châu và chạy trốn. Cao Biền buộc phải gặp Tất Sư Đạc và cho người này giữ chức tiết độ phó sứ, sau đó chuyển giao toàn bộ quyền lực của Hoài Nam cho Tất Sư Đạc. Tất Sư Đạc kiểm soát được quân phủ, rồi giao nó lại cho Tần Ngạn như hứa hẹn. Tần Ngạn và Tất Sư Đạc quản thúc Cao Biền cùng gia quyến của ông tại một đạo viện.
Trong khi đó, Lă Dụng Chi đă ban một sắc lệnh nhân danh Cao Biền để lệnh cho Lư Châu thứ sử Dương Hành Mật đem binh đến tăng viện cho ḿnh. Dương Hành Mật tập hợp binh lính Lư Châu và Ḥa Châu để tiến về Dương Châu. Liên quân Dương Hành Mật và Lă Dụng Chi sau đó hợp binh với một vài đội quân khác, bao gồm quân của Trương Thần Kiếm. Mặc dù không thể nhanh chóng chiếm được Dương cChâu, Dương Hành Mật đă đánh bại các cuộc tiến công của Tần Ngạn và Tất Sư Đạc, Tần Ngạn và Tất Sư Đạc bắt đầu tin rằng Cao Biền dùng ma thuật để chống lại họ. Một yêu ni là Vương Phụng Tiên báo với Tần Ngạn rằng một đại nhân cần phải chết để chấm dứt tai hoạ của Dương Châu, do đó Tần Ngạn đă quyết tâm giết chết Cao Biền.Ngày 24 tháng 9, Tần Ngạn phái tướng Lưu Khuông Th́ đi giết chết Cao Biền, cùng các thân thích là nam giới. Thi thể của họ đều bị ném xuống một hố duy nhất.
Sau khi Dương Hành Mật chiếm được Dương Châu vào cuối năm đó, ông ta bổ nhiệm tụng tôn của Cao Biền là Cao Dũ là Phó sứ, rồi sai đi cải táng Cao Biền và thân tộc. Tuy nhiên, trước khi Cao Biền được cải táng, Cao Dũ đă qua đời, sau đó, thuộc hạ cũ của Cao Biền là Quảng Sư Kiền đă thu táng Cao Biền.
VietBf@ sưu tập