Tôi không trả lời ngay, nhưng trong ḷng dậy sóng. 2 tỷ đồng – số tiền ấy quả thực lớn với gia đ́nh tôi. Với số tiền đó, tôi có thể trả hết nợ nần, mua một mảnh đất dựng nhà ở thoát khỏi cảnh thuê trọ, không c̣n áp lực kinh tế.
Tôi năm nay 32 tuổi, hiện đang làm công nhân may. Chồng tôi cũng là công nhân, nhưng ở một khu công nghiệp khác. Cuộc sống gia đ́nh tôi không hề dư dả khi chúng tôi vừa nuôi ba đứa con nhỏ, vừa phải trả tiền thuê nhà hàng tháng. Cả hai vợ chồng đều làm quần quật từ sáng đến tối, vậy mà chi tiêu vẫn eo hẹp.
Vợ chồng tôi vốn không định sinh nhiều con. Lúc mới cưới, chúng tôi chỉ dự định sinh một đứa để nuôi dạy cho tốt. Nhưng đời không như dự tính, cuối cùng 5 năm tôi sinh ṣn ṣn 3 đứa. Đứa đầu tiên là kết quả của kế hoạch. Đứa thứ hai th́ do sơ suất, chưa kịp tính toán đă dính bầu. Đến đứa thứ ba, tôi đă uống thuốc tránh thai khẩn cấp mà vẫn không tránh được. Có con là phúc, nhưng cũng là gánh nặng lớn khi chúng tôi chẳng dư dả ǵ. Mỗi lần nh́n bọn trẻ thiếu thốn quần áo, đồ chơi, tôi lại thấy xót xa.
Ngược lại, em trai chồng tôi lại hoàn toàn khác. Vợ chồng chú thím ấy cưới nhau đă 6 năm nhưng chưa có con. Sau ngày cưới, vợ chồng cũng mong ngóng có con từng ngày, nhưng măi chẳng thấy tin vui. Vợ chồng đă chạy chữa khắp nơi, từ thuốc Đông y đến Tây y, rồi cả những bác sĩ giỏi nhất trong và ngoài nước. Kết quả vẫn là con số không. Thấy em dâu tôi kể là thím ấy bị buồng trứng đa nang, dẫn đến rối loạn nội tiết và không rụng trứng, c̣n em trai chồng tôi th́ gặp vấn đề về chất lượng tinh trùng, khiến khả năng thụ thai tự nhiên gần như bằng không.
Thím út từng khóc với tôi:
“Chị à, em khao khát được làm mẹ mà sao khó quá. Mỗi lần thấy con nhà chị, em vừa vui vừa tủi thân. Em chỉ ước được có một đứa trẻ gọi ḿnh là mẹ thôi.”
Nghe vậy, tôi không khỏi đau ḷng. Có lẽ chính v́ thế mà sau nhiều năm chạy chữa không thành, chú thím ấy đă đưa ra một đề nghị táo bạo – nhờ vợ chồng tôi cho họ một đứa con để nuôi.
Khi nghe chồng tôi đề cập chuyện này, tôi sửng sốt. Anh bảo:
“Em nghĩ đi, ḿnh có ba đứa con, san sẻ một đứa cho em trai anh th́ cũng đâu mất mát ǵ. Hơn nữa, chú thím ấy hứa sẽ gửi ḿnh 2 tỷ để nuôi hai đứa c̣n lại. 2 tỷ, em à! Số tiền ấy đủ để con ḿnh ăn học đàng hoàng và mua một mảnh đất nhỏ để xây nhà”.
Tôi không trả lời ngay, nhưng trong ḷng dậy sóng. 2 tỷ đồng – số tiền ấy quả thực lớn với gia đ́nh tôi. Với số tiền đó, tôi có thể trả hết nợ nần, mua một mảnh đất dựng nhà ở thoát khỏi cảnh thuê trọ, không c̣n áp lực kinh tế. Nhưng lương tâm người mẹ trong tôi gào thét. Làm sao tôi có thể trao một đứa con cho người khác, dù là người thân? Làm sao tôi chịu được khi con gọi người khác là mẹ, không biết tôi là ai?
Hơn nữa, chú thím ấy không chỉ muốn nuôi con mà c̣n muốn làm lại giấy khai sinh, trên giấy tờ con sẽ hoàn toàn là con ruột của họ. Điều này khiến tôi càng băn khoăn hơn. Nếu đồng ư, tôi có phải cắt đứt mọi mối quan hệ với con? Sau này lớn lên, liệu con tôi có cảm thấy bị bỏ rơi, oán trách bố mẹ đẻ tham tiền bỏ con, đẩy nó vào cảnh lạc lơng trong chính gia đ́nh ruột thịt không?
Nhưng nếu từ chối, tôi phải đối mặt với hiện thực khó khăn: Nuôi ba đứa con trong cảnh nghèo khó, chúng sẽ chịu nhiều thiệt tḥi. Tiền học phí, tiền ăn, tiền sinh hoạt ngày càng tăng, c̣n thu nhập của vợ chồng tôi th́ gần như giậm chân tại chỗ. Nhiều lúc nh́n ba đứa nhỏ, tôi tự hỏi: Liệu ḿnh có đủ sức để cho chúng một tương lai tốt đẹp không?
Câu hỏi ấy khiến tôi dằn vặt măi. Tôi đă bàn bạc với chồng nhiều lần, nhưng cả hai vẫn chưa t́m ra câu trả lời. Anh th́ nghiêng về việc đồng ư, v́ anh nghĩ đó là cách giúp đỡ em trai chồng và cũng là cách giảm bớt gánh nặng cho gia đ́nh. C̣n tôi, dù lư trí bảo nên làm vậy, nhưng trái tim lại không cho phép.
Tôi đă tâm sự với mẹ chồng, hy vọng bà cho tôi lời khuyên. Nhưng bà chỉ bảo:
“Con là mẹ, con hăy lắng nghe trái tim ḿnh. Làm ǵ cũng phải nghĩ đến các cháu, đừng để sau này hối hận.”
Đêm ấy, tôi không ngủ được. Tôi ngồi nh́n từng đứa con ngủ say, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi biết ḿnh không thể làm điều mà chồng và chú thím ấy mong muốn. Bởi lẽ, với tôi, mỗi đứa con đều là máu thịt, là món quà mà cuộc đời đă ban tặng. Cho đi một đứa, không chỉ là mất đi một phần trái tim, mà c̣n là đẩy một đứa trẻ vào cuộc đời đầy tổn thương.
Tôi đă quyết định giữ cả ba đứa con bên ḿnh. Dù khó khăn, dù thiếu thốn, tôi sẽ cố gắng làm tất cả để chúng có một cuộc sống tốt nhất. Tôi tin rằng, nếu thương yêu và đoàn kết, cả gia đ́nh tôi và chú thím út đều có thể t́m ra con đường khác để hạnh phúc – mà không ai phải chịu mất mát hay tổn thương.
VietBF@ sưu rập
|
|