
Ông ngoại với bà ngoại sống chung hơn 60 năm. Nghe ba mẹ kể lúc ông bà c̣n trẻ chung sống cũng thường hay căi vă nhưng tuyệt nhiên ông không bao giờ bỏ ra khỏi nhà. V́ ông nói nhà là dù có ǵ xảy ra vẫn là tổ ấm, là nơi để dựa vào. Ông c̣n hay nói đùa: “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lăo”.
Mẹ nói ông ngày trẻ đẹp trai lắm, nổi tiếng là người quảng giao, đi khắp mọi nơi nhưng bà chẳng khi nào cằn nhằn, ngược lại c̣n chăm chút quần áo cho ông luôn tươm tất, chỉn chu khi ra ngoài. Nhiều người hỏi bà sao chẳng quản ông, có ngày mất chồng như chơi. Bà chỉ cười lẳng lặng bảo, ông có đi đâu rồi cũng về nhà, bà chẳng sợ ǵ cả. Nhưng khi không thấy bà ở nhà, ông sẽ đứng ngồi không yên, hay càm ràm với con cháu “Sao bà đi đâu lâu quá chưa về”. Sau này mới hiểu, ông biết chân bà yếu, đi đâu cũng không yên tâm, không có ông đi cùng là sẽ lo lắng, bồn chồn.
Hai năm trước, bà bị tai biến liệt hai chân không đi được, chỉ nằm một chỗ, ko nói được nữa, lúc đó ông b́nh tĩnh hơn ai hết. Ông ghé sát tai bà nói “Bà đừng bỏ cuộc nha, tui cùng bà tập đi lại từ từ.”, rồi hôn lên trán bà một cái. Năm đó, ư chí kiên cường của ông đă tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho bà, một năm sau điều ḱ diệu đă xảy ra, bà bắt đầu đi lại từng bước, rồi nhiều bước, có thể cùng ông đi tập thể dục nhẹ nhàng trở lại, giọng nói bắt đầu từng tiếng gọi “ông ơi” như một đứa trẻ.
Sau này tôi tâm sự với bà, chứng kiến những ngày tháng b́nh yên và cả những ngày khó khăn của ông bà, tôi ước rằng đời này chỉ ước t́m thấy được người như ông, để có thể b́nh tâm tựa vào. Bà tôi cười hiền nói với tôi: V́ cuộc đời quá dài, t́m thấy một người chồng, vừa là tri kỉ, vừa là người bạn không phải là đáng giá nhất rồi sao. Nếu có thể yêu lăng mạn nhưng cũng yêu cả những ngày giông băo nhất của một đời người, th́ đó chính là t́nh thân.
V́ cuộc đời quá dài, nếu không phải ở bên cạnh người ḿnh thương và thương ḿnh sẽ là sự dày ṿ.
Và v́ cuộc đời quá ngắn, hăy trân trọng người bên cạnh, chầm chậm thương, chầm chậm tận hưởng những khoảng thời gian bên cạnh người thương.
Ngoài kia cánh cửa có thể là giông băo, nhưng bên trong cánh cửa luôn có người chờ ta trở về.
VietBF@sưu tập