Cả nhà cùng lái xe tự đi du lịch, trên đường về lại quên tôi ở nguyên chỗ cũ.
Khi tôi vội vă quay trở lại điểm cắm trại trong rừng trên băi cỏ đă chẳng c̣n ai.
Chiếc khăn dă ngoại, lều trại, và cả chiếc xe của gia đ́nh cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tim tôi thắt lại
Hỏng rồi
Chẳng lẽ thật sự quên không cho tôi lên xe?
Điện thoại để quên trong xe, tôi chỉ c̣n biết hoang mang gọi tên t́m quanh
Nhưng gọi măi cũng chẳng thấy ai trả lời
Tôi cố tự trấn an chắc cả nhà chỉ vô t́nh bỏ quên tôi giữa nơi núi rừng hoang vắng này.
Biết đâu cháu lại nằng nặc đ̣i đi chơi chỗ nào gần đây, rồi lát sẽ quay lại đón.
Thế nhưng tôi đợi đến khi trời tối đen, rồi trời bắt đầu đổ mưa nhỏ.
Vẫn không thấy một bóng người.
Tôi ôm chặt quả bóng nhựa vừa t́m thấy trong rừng, đứng ngơ ngác giữa cơn mưa.
Ban năy, con trai tôi đá một cú thật mạnh, quả bóng yêu thích nhất của cháu trai tôi bay thẳng vào rừng.
Cháu khóc nức nở, nằng nặc đ̣i lấy lại.
Ông nhà tôi đang câu cá, không rảnh rỗi.
Con trai th́ không kiên nhẫn, bảo mua quả khác là xong.
Con dâu đang cắm đầu xem phim ngắn, đúng đoạn cao trào. Thấy cháu khóc đến nghẹn thở, mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thế là đùn đẩy cho tôi đi t́m bóng.
Tôi thương cháu, đành một ḿnh lặn lội vào rừng.
Nhưng khi tôi vất vă lắm mới t́m được quả bóng, quay lại, th́ chỉ c̣n lại mỗi ḿnh tôi.
Mưa nhỏ dần chuyển thành mưa to, cuối cùng là mưa như trút nước.
Lúc đó tôi mới thật sư nhận ra... tôi đă bị bỏ quên ở đây rồi..
... ....
Không một ai nhớ ra rằng tôi vẫn c̣n đang ở sâu trong rừng, giúp cháu trai t́m món đồ chơi bị rơi.
Trời bắt đầu đổ mưa lớn, mà điện thoại lại không mang theo bên người.
Tôi đi đến mức ḷng bàn chân tróc da lở loét, mới t́m được một nhà dân trú mưa.
Nơi này không phải là khu du lịch chính thức, chỉ là một hồ nhỏ giữa núi sâu, xung quanh không có bất kỳ dịch vụ hay nhà dân nào, lúc trời mưa to không chỗ trú, tôi sợ đêm có dă thú ṃ đến, nên cắn răng ṃ mẫm ra khỏi núi.
Đường núi lầy lội trơn trượt, đế giày mỏng không chịu nổi.
Tôi vừa buồn vừa sợ, gượng gạo đi măi không biết bao xa.
Măi đến khi chân rộp phồng lên, mới t́m thấy một nhà dân cho trú mưa, mượn điện thoại liên lạc về.
Lúc đó đă là nửa đêm mười hai giờ
... ....
Khi liên lạc được với ông ấy, thứ vọng lại trong điện thoại không phải là lời quan tâm, mà là cơn giận không giấu nổi.
- “Lớn tuổi rồi c̣n mải chơi đến mức quên cả thời gian, đáng đời!”
- Con trai vừa chơi game, vừa phụ họa trách móc:
“Mẹ à, con lái xe cả ngày mệt muốn ch.t, mẹ cứ tạm nghỉ một đêm ở làng gần đó đi, sáng mai bắt xe khách mà về.”
- Trong nền điện thoại, thấp thoáng vang lên giọng cáu kỉnh của con dâu:
“Mai c̣n phải đưa con đi biển chơi nữa, bọn con không đợi bà đâu đấy.”
Biết bao lời chất chứa trong ḷng, cuối cùng vẫn chỉ biết ngậm ngùi nuốt xuống.
Tôi nghĩ, chắc ông ấy phải lo sốt vó cả buổi tối rồi.
Vừa bắt máy, tôi đă vội báo b́nh an.
Không ngờ, câu đầu tiên nghe được không phải là nhẹ nhơm hay lo lắng, mà là một trận mắng xối xả:
“C̣n biết gọi về cơ à? Lớn tuổi rồi c̣n ham chơi như con nít, đáng đời! Chiều mưa to, cháu nó lại nhặng xị đ̣i mua đồ ăn vặt, cả nhà gọi bà mấy lần không thấy trả lời, đành phải đi trước.
Lên cao tốc rồi mới nhớ ra bà chưa lên xe.”
Tôi sững người v́ giận.
Chưa kịp nói ǵ, đă nghe tiếng con trai từ trong điện thoại, vừa chơi game vừa nói với tôi:
“Đúng đó mẹ, tụi con đâu có cố ư. Dù sao cũng gần làng mà, mẹ ở lại đó một đêm, mai đón xe khách về là được.”
Tôi tức đến choáng váng.
Làng gần á?
Nó có biết cái “gần” mà đi ô tô thấy đó, tôi phải ṃ mẫm trong đêm tối bao lâu mới tới được không?!
Tôi hít một hơi thật sâu, vừa định lên tiếng hỏi lại, th́ giọng con dâu chua chát vang lên từ phía sau:
“Mai c̣n phải đưa thằng bé ra biển chơi nữa, bọn con không rảnh đợi bà đâu. Cả kỳ nghỉ lễ chỉ có mấy ngày, ai lại lăng phí v́ bà chứ!”
Những lời nói của người thân, câu nào câu nấy đều như dao c/ắ/t vào tim tôi.
Tôi nghẹn lời, muốn nói cũng không thốt nên lời.
Cuối cùng, lại một lần nữa nhịn xuống.
Giống như vô số lần trong cuộc sống này tôi phải cắn răng chịu đựng.
V́ cái gọi là “gia ḥa vạn sự hưng”, tôi luôn tự nhủ phải nghĩ thoáng hơn.
Sống chung mà, sao tránh khỏi va chạm.
Họ hàng cũng thường bảo:
“Răng với lưỡi c̣n căi nhau cơ mà.”
Họ chỉ là nóng tính thôi, chứ bản chất không xấu, nhịn chút là xong.
Nhưng cái “nhịn” ấy, đă kéo dài hơn nửa cuộc đời.
Tôi gác máy.
Ngồi trơ trọi trên chiếc ghế gỗ trước hiên nhà.
Gió lạnh lùa theo mưa tạt vào người, nhưng cái lạnh trong ḷng c̣n buốt hơn nhiều.
Cuộc đời này… đúng là chẳng c̣n ǵ đáng mong nữa.... Đột nhiên tôi không muốn tiếp tục sống mơ hồ như thế nữa...
VietBF@sưu tập
|
|