Vai của họ chỉ để tôn lên nhân vật chính, có thể là người đi trên phố, người chết, người phục vụ, hầu bàn, hàng xóm, khách hàng, gái điếm...
Mỗi mùa xuân đến, hàng trăm ngh́n các chàng trai, cô gái trẻ náo nức đăng kư thi vào các học viện điện ảnh lớn, các khoa diễn xuất của trường ĐH hay các lớp diễn xuất trên toàn Trung Quốc. Tuy nhiên, việc có được một tấm bằng cử nhân diễn xuất cũng không có ư nghĩa nhiều. Dù có hay không có tấm bằng này, các cô gái, chàng trai cũng vẫn phải vật lộn, chiến đấu thực sự vất vả chỉ để giành lấy một vai diễn “lướt qua trên màn ảnh”.
Nỗi buồn của những người chuyên đóng vai phụ
Họ không là ai cả. Khán giả không nhận thấy họ, c̣n các đồng nghiệp không đánh giá cao họ. Tên tuổi của những diễn viên này thường bị ch́m nghỉm đi trong danh sách dài dằng dặc những người tham gia làm nên bộ phim. Vai của họ chỉ để tôn lên nhân vật chính. Họ có thể là người đi trên phố, lẫn giữa hàng ngh́n người khác. Nếu may mắn hơn họ được đóng vai người chết, người phục vụ, hầu bàn, hàng xóm, khách hàng, gái điếm… Chỉ là những vai đơn giản, xuất hiện vài giây trên màn ảnh, nói từ một đến hai câu thoại đơn giản.
Luke Shen, người đang theo học nghiên cứu sinh chuyên ngành diễn xuất, là một chàng trai cao ráo, điển trai với mái đầu chải chuốt. Shen có vẻ không mấy tự tin khi nói về nghề nghiệp ḿnh đang theo đuổi. “Tôi là một diễn viên và đang tham gia đóng phim truyền h́nh. Nhưng chỉ toàn vai phụ. Mọi người cứ hỏi đi hỏi lại xem có đúng tôi chỉ đóng vai phụ không. Diễn viên đă làm nghề được bốn năm rồi cơ mà. Và tôi thấy rất buồn khi nghe hỏi thế. Có thể tôi quá nhạy cảm”, anh nói cùng nụ cười cay đắng.
Các cô gái trẻ hồi hộp chờ xem kết quả sơ tuyển vào học viện điện ảnh.
Shen tốt nghiệp khoa diễn xuất ĐH Thượng Hải vào năm 2006. Lớp anh có 30 người tốt nghiệp, nhưng chỉ có ba người theo đuổi nghiệp diễn. Bốn năm vừa qua, Shen góp mặt khoảng trong 200 bộ phim, phần lớn là phim truyền h́nh và phần nhiều trong số đó là những bộ phim hot. Nhưng Shen chỉ được mời nhập vai người trông vườn, lái xe, vệ sĩ, nhân viên văn pḥng hay đầu bếp. “Vai diễn của tôi thường rất nhỏ và lời thoại không nhiều”.
Trong bộ phim
Shanghai Bund, tác phẩm được làm lại từ phim nổi tiếng của Hong Kong những năm 30, Shen vào vai một người đưa tin cho một ông chủ của thế giới ngầm Feng Jingyao. Trong phim anh chỉ nói đúng một câu duy nhất: “Ông chủ Feng, nhiệm vụ ông giao cho tôi đă hoàn tất. Xin đừng lo lắng”. Tất cả những việc anh cần làm trong mỗi tác phẩm truyền h́nh dài tập chỉ vẻn vẹn có như thế.
Anh từng mơ ước trở thành một ngôi sao và giờ đây đă là nam diễn viên ít nhiều cũng được mọi người biết đến. Nhưng giờ đây, sau bốn năm vật lộn với công việc trong làng điện ảnh, Shen đă trở nên hoài nghi về mọi thứ, chán chường v́ cuộc sống không có tương lai. “Những diễn viên phụ như tôi chỉ cả đời đóng những vai phụ. Nếu bỏ một khoản tiền th́ tôi sẽ mua được một vai chính, nặng kư. Nhưng có thể xoay ra khoản tiền này ở đâu?”.
Một số đoàn làm phim truyền h́nh ở Thượng Hải thường rao giá công khai cho các vai diễn trong mỗi dự án. Và giá này không hề rẻ: vai phụ thường có giá thấp nhất 100.000 nhân dân tệ, vai chính th́ có giá một triệu nhân dân tệ. “Trong làng giải trí Trung Quốc có khá nhiều các luật bất thành văn. Một trong số chúng thường không được “sạch sẽ” cho lắm”, Shen nói.
Luật bất thành văn
Eric Xiang từ bỏ sự nghiệp diễn xuất hai năm về trước. “Tôi sẽ không bao giờ quay lại làng giải trí thêm một lần nào nữa”, chàng trai 27 tuổi chia sẻ. Xiang tốt nghiệp lớp diễn xuất ở Thượng Hải ba năm trước và chẳng thể t́m được cho ḿnh một vai diễn nào. “Một số đoàn làm phim cũng lựa chọn tôi, nhưng chỉ toàn bắt tôi làm những việc kỳ quặc, không dính dáng ǵ đến chuyên môn”. Xiang có nhiệm vụ mang bữa trưa đến cho mọi người, chuyển các thiết bị quay phim và làm chân sai vặt cho đạo diễn và nam, nữ diễn viên. Một lần, một người bạn giới thiệu Xiang tham gia đóng một bộ phim truyền h́nh, nhưng vai diễn anh được giao là một xác chết. “Tôi kiếm được 300 nhân dân tệ từ vai diễn đầu tiên này. Tuy nhiên, thật buồn, khi phát sóng, khán giả chỉ nh́n thấy mỗi lưng của tôi”.
Xiang sinh ra trong một gia đ́nh giàu có nên anh không có nhu cầu phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân. “Tôi chỉ muốn thử vận may trong làng giải trí nhưng xem ra quyết định này đúng là một sai lầm”.
Những nữ diễn viên trẻ thường là đối tượng dễ bị lạm dụng nhất trong làng giải trí.
Xiang không thể chịu đựng được việc ḿnh như một kẻ hầu trong đoàn làm phim. “Đạo diễn là vua, là ông chủ lớn và ông ta có đủ mọi quyền hành. C̣n những thành viên khác, từ ngôi sao lớn cho đến chân sai vặt đều phải răm rắp nghe theo lời đạo diễn, “cúc cung tận tụy”. Anh c̣n nhớ măi câu chuyện một vị đạo diễn ngồi “vểnh râu” hút thuốc trong chiếc xe tải trong khi hàng trăm người đang ngồi chờ bên ngoài. Khi trợ lư nhắc đă đến giờ làm việc, vị đạo diễn này nói: “Để cho tôi ngủ chút đă”. Và hàng trăm người nhẫn nhục chờ vị đạo diễn kia ngủ thật đă mắt, đến tận tối muộn. Trong đoàn làm phim, một người cũng khá có tiếng nói là phó đạo diễn. “Muốn được để ư đến, bạn phải mời ông phó này đi uống rượu, ăn tối cùng các công đoạn khác sau đó”.
Chàng trai 27 tuổi cũng tiết lộ với các nữ diễn viên th́ giá phải trả cho một vai phụ khủng khiếp hơn và phải chấp nhận hy sinh khá nhiều. Có hàng trăm, hàng ngh́n các cô gái trẻ trung, xinh đẹp tham gia thử vai mỗi ngày, và trong số đó chỉ chọn lấy một. Không những thế, những cô gái trẻ không có kinh nghiệm này thường xuyên bị lạm dụng, gạ gẫm. “Các cô gái trẻ thường không có kinh nghiệm nên rất dễ mắc bẫy. Một lần có hai người đàn ông tự xưng là đạo diễn đến lớp học diễn xuất để tuyển hai cô gái đóng phim quảng cáo nội y. Họ nói cần kiểm tra chỉ số h́nh thể một cách chính xác. Tuy nhiên, sau khi đo ba ṿng của các bạn gái trong lớp, họ nói muốn đo cả những phần nhạy cảm khác. Quảng cáo nội y kiểu ǵ thế? Tôi đă cảnh báo các bạn cùng lớp đây là tṛ lừa bịp. Nhưng một số vẫn đồng ư cho họ đo tiếp, số khác bỏ ngay ra ngoài. Cuối cùng bộ phim quảng cáo này chẳng bao giờ được quay và phát sóng”.
Tại Trung Quốc, hàng năm, trong số hàng trăm, hàng ngh́n những người trẻ ôm ước mơ thành diễn viên chỉ có một số ít có được thành công. Số c̣n lại đành chấp nhận một cuộc sống vật vờ, chờ cơ hội mà không biết khi nào sẽ đến.
Nguyệt Hằng (theo Shanghai Daily)