Tôi không thể tin con dâu có thể nói những lời như thế về bố chồng.
Tôi từng nghĩ, ḿnh là người bố chồng dễ tính. Không soi mói, không can thiệp quá sâu vào đời sống riêng tư của vợ chồng con trai, càng không áp đặt những quan niệm cổ hủ lên cô con dâu thành phố vốn lanh lẹ và hiện đại.
Tôi sống với các con dưới cùng một mái nhà suốt gần 7 năm, vẫn luôn cố gắng giữ sự tế nhị, chừng mực.
Con trai tôi - Nam - cưới vợ từ năm 28 tuổi. Con đưa con bé Mai về ra mắt sau chưa đầy nửa năm yêu đương. Con nói đó là người hiểu con nhất, thương con thật ḷng.
Tôi nh́n con bé, một cô gái có học, ăn nói mềm mỏng, lễ phép nên cũng mừng. Lúc đó, vợ tôi c̣n sống, bà quư Mai như con gái ruột, cứ rỉ tai tôi rằng: “Cái Mai khéo lắm ông à. Nam có phúc mới cưới được đứa như vậy”.

Tôi buồn và sống khép kín hơn sau khi biết con dâu nghĩ về tôi rất tồi tệ (Ảnh minh họa: Freepik).
Ngày vợ tôi mất, Mai chính là người sát cánh bên tôi nhiều nhất. Con lo tang lễ chu đáo, khóc nghẹn khi đưa tang rồi dọn về ở hẳn để tiện chăm sóc tôi. Tôi xúc động lắm.
Có lần giữa đêm, tôi ho dữ dội, tưởng không qua nổi, vậy mà chỉ có con dâu tỉnh giấc, chạy sang pḥng tôi trước cả con trai. Lúc đó, tôi nghĩ: “Đời này, ḿnh thực sự may mắn khi có một đứa con dâu như thế”.
Nhưng dạo này, tôi bắt đầu thấy lo. Con dâu tôi dần đổi khác. Con trở nên lặng lẽ hơn, thường xuyên khóa trái cửa pḥng mỗi khi chồng đi công tác.
Tôi để ư thấy có những đêm, đèn pḥng con sáng tới khuya. Trực giác của người già từng trải, tôi biết trong nhà này đang có điều ǵ đó rất không ổn.
Mai không c̣n là cô con dâu lanh lẹ, ấm áp của những năm đầu làm dâu. Con hay giật ḿnh, đôi khi ánh mắt nh́n tôi như đang pḥng bị.
Lúc đầu, tôi nghĩ có thể do con đang gặp áp lực ǵ ở công việc, hoặc vợ chồng xích mích. Nhưng rồi có những biểu hiện khiến tôi không thể không để tâm.
Hôm đó, tôi thấy con dâu đứng trong bếp, lấy tay lau vội chiếc ly vừa rửa. Tôi đứng ở cửa hỏi: “Con có mệt không? Hôm nay, bố nấu cháo cho, ăn tí cho ấm bụng”. Con giật ḿnh làm rơi cả ly, ánh mắt hoảng hốt.
Tôi vội bước tới đỡ, tay c̣n chưa kịp chạm vào cánh tay Mai, con dâu đă rụt người lại, líu ríu: “Dạ không cần đâu bố. Con tự nấu được ạ”.
Tôi trằn trọc cả đêm. Tôi đă làm ǵ sai? Chỉ là v́ thấy con hay thức khuya, ăn uống thất thường nên thỉnh thoảng, tôi gơ cửa đưa tô canh nóng. Chỉ là có mấy lần con bé đau bụng, tôi cẩn thận pha nước ấm, để trước cửa pḥng.
Tôi tưởng đó là quan tâm. Nhưng hóa ra, trong mắt con dâu, tôi là một ông già ṭ ṃ, xâm phạm vào đời sống riêng tư của con?
Tôi không kể chuyện này với Nam. Tôi không muốn con trai khó xử giữa vợ và bố. Nhưng sự việc không dừng ở đó.
Có lần, tôi vô t́nh nghe được cuộc điện thoại giữa con dâu và ai đó. Tôi không có ư nghe lén nhưng lúc đi ngang pḥng con để ra ngoài tưới cây, cửa hé và tôi đă nghe thấy: “Bố chồng tôi á, ông ấy khó nói lắm. Không phải sàm sỡ ǵ nhưng tôi thấy ông ấy hay quan tâm quá mức.
Tôi mà ho một cái là ông ấy hỏi uống thuốc chưa. Tôi khóa cửa pḥng là hôm sau, ông ấy hỏi thăm có chuyện ǵ không, tại sao không ngủ sớm? Tôi không biết có phải do tôi nhạy cảm không nhưng tôi thấy ông nh́n tôi nhiều và cái cách ông ấy nh́n không thoải mái được”.
Tôi thấy lạnh dọc sống lưng. Cả thân người như bị dội gáo nước lạnh.
Tôi quay vào pḥng, ngồi thừ ra ghế. Vợ tôi mất gần 3 năm, tôi chưa từng dám nghĩ ḿnh sẽ bị hiểu lầm theo kiểu đó. Tôi chỉ xem Mai như con gái, có khi c̣n quư hơn con ruột v́ chính con là người ở bên tôi những ngày đau đớn nhất, là người gắn bó với tôi mỗi ngày trong căn nhà thiếu bóng vợ.
Hóa ra, sự hiện diện của tôi, trong mắt con dâu, lại là điều bất an. Từ hôm đó, tôi tránh chạm mặt con dâu. Tôi chỉ muốn bỏ đi. Tôi rút vào thế giới riêng, tránh gơ cửa, tránh hỏi han, dù thấy con ốm cũng không lên tiếng.
Tôi già rồi, đôi khi không biết giới hạn thế nào là vừa. Nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ không đúng với con dâu, chưa bao giờ.
Tôi không biết mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu. Tôi phải làm sao để hóa giải được nỗi oan ức tày trời này đây?
VietBF@ sưu tập