Gần sáng, tôi tỉnh dậy và nghĩ về những cái chết.
Bố tôi mất khi ông 55 tuổi. Những ngày ông gần đi, tôi đă rất buồn khi nghĩ rằng ḿnh không c̣n cơ hội đưa ông đi chơi, đến những miền đất mà ông từng ước ao. Khi đó tôi mới 35 tuổi. Nhưng rồi một hôm ông nh́n tôi và nói : "Ai rồi cũng chết thôi, và bố cũng đă có một cuộc đời phong phú !".
Mẹ của các con tôi mất khi nàng 31 tuổi. Trong suốt nhiều năm, tôi vẫn không cầm được nước mắt khi nhớ đến cái ngày nàng từ biệt tôi và nói : "Em đă sống vui cho đến ngày cuối cùng, đúng không anh ?".
Ừ th́ trong cơi sống này ai cũng mong ḿnh được ở lại lâu nhất có thể, dẫu cuộc sống có buồn tủi thế nào. Đó là bản năng sinh tồn. Nhưng mà có lẽ những người biết ḿnh sắp chết th́ khác. Nhiều người có lẽ nhận ra cái chết đến vào một lúc nào đó là một sự ngẫu nhiên, và chẳng ai có thể biết trước điểm cuối của cuộc đời ḿnh ở đâu. V́ thế, những người có thể ra đi một cách thanh thản là những người đă sống một cuộc đời vui vẻ, không có nhiều hối tiếc v́ đă từ chối những niềm vui trong cuộc đời.
Ngày hôm qua, tôi đă rất buồn phiền v́ những điều không như ư. Nhưng lúc này, khi tôi tỉnh dậy lúc mờ sáng và nghĩ về những cái chết, tự nhiên tôi thấy rằng ḿnh vẫn đang c̣n sống cơ mà. Vậy th́ những điều không như ư hẳn cũng có ư nghĩa nào đó, ít nhất là nó là một bằng chứng cho thấy ḿnh c̣n sống. Đó chẳng phải là niềm vui sao?
VietBF@sưu tập