Theo như có những người bị hoàng đế chán ghét sẽ có kết cục đáng sợ như thế nào, như thủ đoạn nhằm nhận được sự yêu thích của Thiên tử. Ẩn dưới vẻ ngoài xa hoa, hào nhoáng chốn hoàng cung là những âm mưu.
V́ sao phi tần phải tranh giành sự sủng ái của Hoàng đế?
Một phi tần nếu nhận được sự sủng ái, mang thai hoàng tử sẽ không chỉ củng cố được địa vị của ḿnh trong hậu cung mà c̣n mang lại lợi ích rất lớn cho cả gia tộc.
Theo đó, "lời nói bên gối" là cách mà mọi người tin rằng những phi tần được sủng ái có thể gây ảnh hưởng dù ít dù nhiều đến Hoàng đế. Nhờ vậy mà người thân thích của phi tần này sẽ được hưởng nhiều lợi ích hơn ở chốn quan trường.
Bên cạnh đó, do chế độ phân cấp rơ ràng nơi hậu cung, những phi tần có cấp bậc cao hơn không chỉ được hưởng chế độ đăi ngộ tốt hơn mà c̣n có quyền trừng phạt những phi tần cấp thấp hơn ḿnh.
Thậm chí, cùng cấp phi tần nhưng người nào được vua sủng ái hơn th́ người đó được coi trọng hơn, nhiều người nịnh bợ hơn, kể cả những phi tần cấp cao cũng không dám t́m cớ xử phạt hay trách tội.
Được sủng ái, thị tẩm nhiều đồng nghĩa với việc có nhiều khả năng mang thai. Nếu sinh được hoàng tử th́ sẽ "mẫu bằng tử quư" (mẹ quư nhờ con), phi tần được tăng cấp bậc, được Hoàng gia coi trọng thậm chí có cơ hội trở thành thái hậu nếu con ḿnh cạnh tranh ngai vàng thành công.
Nếu có phạm lỗi, nể mặt hoàng tử, họ cũng sẽ chỉ chịu mức xử phạt nhẹ hơn b́nh thường.
Kể cả nếu không có tham vọng làm Hoàng đế th́ sau khi Hoàng đế băng hà, hoàng tử sẽ được phong làm vương gia, có quyền đón thái phi (mẹ đẻ) ra phủ đệ hay đưa đến đất phong (lănh địa được chia) để dưỡng lăo, hưởng phúc tuổi già con cháu ṿng quanh.
Cuộc sống địa ngục chờ đợi một phi tần bị thất sủng
Hoàng đế Trung Quốc thời phong kiến thường có hàng chục cho đến hàng trăm phi tần nên không ít người bị lăng quên, thậm chí chưa từng có cơ hội gặp mặt hoàng đế. Từ đó, họ không nhận được bất cứ đăi ngộ nào và cuộc sống hàng ngày cũng chẳng hơn cung nữ là bao.
Trường hợp khác, một phi tần thất sủng và bị nhà vua tống vào lănh cung là do mắc các tội như: Xúc phạm, nổi loạn, chống lại ư hoàng đế, vi phạm cung quy...Nếu tội nhẹ, họ sẽ chỉ bị phạt như cắt bổng lộc, giáng xuống địa vị thấp. C̣n nếu thất sủng và bị đẩy vào lănh cung, cuộc đời các phi tần coi như hết.
Trong hoàng cung, lănh cung được biết đến là nơi ở của phi tử bị thất sủng. Cho dù không có địa điểm chuyên biệt, nhưng các lănh cung lại có nhiều điểm tương đồng, một trong số đó là đăi ngộ ở đây vô cùng thấp kém.
Các phi tử bị nhốt vào lănh cung, chẳng khác nào phải ngồi tù chung thân, cả đời cũng không c̣n cơ hội được hoàng đế sủng hạnh. Đặc biệt, cuộc sống của họ sẽ là những tháng ngày bị đày đoạ chẳng khác ǵ "địa ngục trần gian".
Thứ nhất là điều kiện sống tồi tệ. Các gian pḥng trong lănh cung không được tu sửa trong khoảng thời gian dài nên cực ḱ ẩm thấp, đổ nát, tiềm tàng nhiều yếu tố gây bệnh, làm hại tới sức khỏe con người.
Điều kiện sinh hoạt th́ vô cùng thiếu thốn. Từ chăn, quần áo, đồ dùng cá nhân nếu như không nhờ được người khác mang vào th́ chỉ có thể nằm chờ chết.
Thức ăn hàng ngày đa số là đồ thừa đă thiu thối nhưng do không ai quan tâm nên các phi tần chỉ có thể chọn lựa giữa ăn và nhịn đói.
Một trong những đăi ngộ tệ bạc khác diễn ra hàng ngày tại lănh cung đến từ các thái giám và cung nữ. Theo đó, họ vốn đă chịu nhiều uất ức trong thời gian dài nên sẽ nhân cơ hội này để đánh đập, mắng chửi nhầm trút giận, bởi suy cho cùng chủ nhân của họ đă bị hoàng đế ruồng bỏ.
Bên cạnh nỗi đau về thể xác th́ nỗi đau tinh thần cũng vô cùng đáng sợ.
Trong lănh cung thông thường có rất ít người, thậm chí phần lớn thời gian đều chỉ có một ḿnh vị phi tử thất sủng kia. Lâu dần, sự cô đơn, buồn tủi và u uất khiến ít người giữ được tâm trí minh mẫn b́nh thường.
Cứ như vậy, phần lớn phi tần sống trong lănh cung nhiều năm sẽ bị trầm cảm, trở nên điên loạn, thậm chí tự sát để giải thoát bản thân khỏi sự thống khổ. Do đó, có thể nói đây chính là điều mà người bị đẩy vào lănh cung sợ nhất, là sự giày ṿ khủng khiếp nhất.
Lại nói đến chuyện con cái, những phi tần không có con th́ sau khi Hoàng đế băng hà, họ sẽ phải chịu kết cục tàn khốc.
Thứ nhất, phải xuống tóc làm ni cô. Một số bị đuổi ra ngoài, một số bị hạ xuống là nô tài, số khác phải vào ở trong chùa, trong miếu, xuống tóc đi tu, sống cuộc đời cô quạnh dài đằng đẵng, không có chút tương lai.
Thứ hai, phải tuẫn táng theo hoàng đế. T́nh huống nảy xảy ra ở một số triều đại. Có hoàng đế chỉ chọn những phi tử mà khi c̣n sống ḿnh sủng ái để tuẫn táng theo. Tuy nhiên cũng có hoàng đế yêu cầu tuẫn táng hoàn bộ hậu cung, tránh gây nghiệp xấu sau này. Lúc này, các phi tần dù có sợ hăi, kêu khóc cũng không thoát khỏi số kiếp bị ép chết một cách tàn nhẫn nhất.
Điều thứ ba, chính là không được sủng hoặc được sủng rồi lại thất sủng. Có những vị phi tử, mang tiếng là vợ vua nhưng cả đời chưa từng được hoàng đế chạm vào người, thậm chí cũng chưa từng nh́n thấy mặt hoàng đế. Những vị phi tử này, lấy chồng cũng như không lấy, chỉ có thể sống cả đời ṃn mỏi trong cung, cô độc, lạnh lẽo. Một ngày hoàng đế băng hà, họ sẽ được triều đ́nh ban cho một khoản bạc rồi thả tự do, muốn đi đâu th́ đi. Đáng tiếc, lúc này xuân tàn, nhan sắc phôi phai, họ cũng chỉ có thể sống một kiếp tủi phận.