Ủa sao kỳ vậy? Bắt chuột thôi mà, ai bắt chả được, sao c̣n kén chọn người bắt chuột?
Cuộc sống ở khu chung cư của chúng tôi vốn yên tĩnh cho đến ngày cô hàng xóm tên Minh chuyển đến căn hộ đối diện. Cô hàng xóm mới ngoài ba mươi, dáng người thanh mảnh với mái tóc uốn lượn sóng, luôn xuất hiện trong những bộ trang phục khiến người khác phải ngoái nh́n. Nhưng điều khiến tôi nhớ nhất về cô ấy không phải là gu thời trang, mà là... nỗi ám ảnh mang tên "chuột".
Lần đầu tiên cô hàng xóm sang nhờ chồng tôi bắt chuột, tôi c̣n thấy thú vị.
"Anh Tùng ơi, nhà em có con chuột to bằng bắp chân em luôn nè, anh qua giúp em với!" , giọng cô run run đầy sợ hăi rồi đưa cái chân trắng nuột ra. Chồng tôi - anh Tùng - vốn tính tốt bụng, lập tức xách dép sang ngay. Tôi c̣n cười đùa: "Nhà ḿnh có siêu nhân diệt chuột rồi!".
Nhưng rồi những lần đi làm dũng sĩ diệt chuột của chồng tôi cứ thế tiếp diễn với tần suất ngày một dày đặc. Tuần hai ba lần, đủ mọi thời điểm, lúc chập tối khi chúng tôi đang ăn cơm, lúc 9 giờ tối khi cả nhà đang xem phim, thậm chí có hôm gần nửa đêm. Mỗi lần như vậy, cô Minh lại xuất hiện trước cửa nhà tôi trong những bộ trang phục khác nhau, khi th́ áo ngủ lụa mỏng, lúc lại váy ngủ hai dây...
Đỉnh điểm là vào một đêm mưa gió, khi cả nhà tôi đă ch́m vào giấc ngủ. Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi kèm theo giọng nói hoảng loạn: "Ối anh Tùng ơi, cứu em!" . Mở cửa ra, tôi thấy cô hàng xóm đứng đó trong bộ váy ngủ xộc xệch, tóc tai rối bù, hai tay ôm ngực run lẩy bẩy: "Con chuột... nó chạy vào tận pḥng ngủ của em. Anh sang bắt giúp em với!".
Rơ ràng người mở cửa là tôi nhưng cô Minh này cứ như nh́n vào hư không vậy, cứ như thể trong mắt cô ta, vợ của anh Tùng - siêu nhân diệt chuột không tồn tại. Tôi đứng đó khoanh tay, cười khẩy 1 cái để xem cô ta c̣n định làm tṛ ǵ nữa đây.
Thế nhưng chẳng hiểu cái ông chồng thích lo chuyện bao đồng của tôi từ bao giờ đă vội vă khoác áo đi ngay. Tôi ngồi trên giường nh́n đồng hồ tích tắc, ḷng dâng lên cảm giác khó tả. Một tiếng sau, anh mới trở về với vẻ mặt đỏ bừng: "Con chuột nó trốn sau tủ, t́m măi mới bắt được" . Tôi im lặng không nói ǵ, nhưng trong ḷng đă hiểu ra nhiều điều.
Sáng hôm sau, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với chồng: "Anh có thấy bất thường không khi cô ấy luôn nhờ anh vào giờ khuya khoắt như vậy? Và tại sao lúc nào cũng phải mặc đồ ngủ khi sang nhờ vả?" . Anh Tùng cười x̣a: "Em đừng nghĩ nhiều, người ta sợ chuột thôi mà!" . Nhưng tôi kiên quyết: "Từ nay nếu cô ấy có nhờ, anh từ chối cho tôi. Tôi nói 1 lần thôi đấy!".
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, cô hàng xóm lại xuất hiện với lư do chuột chui vào nhà.
Lần này, tôi đứng ra nói thẳng: "Chị thông cảm, nhà tôi bận. Chị sang nhờ người khác nhé. À! Hay là để tôi sang bắt cho, tôi cũng bắt được chuột đấy, ǵ chứ mấy con chuột tôi xử 1 phát xong ngay". Khuôn mặt cô hàng xóm thoáng chút ngượng ngùng trước khi vội vă cáo lui.
Ủa sao kỳ vậy? Bắt chuột thôi mà, ai bắt chả được, sao c̣n kén chọn người bắt chuột?
Từ đó, những chuyến "cứu viện" nửa đêm chấm dứt. Có lần tôi c̣n nghe thấy tiếng cô Minh nhờ anh kỹ sư ở tầng trên bắt giúp con nhện.
Trong bữa cơm tối, tôi khẽ mỉm cười với chồng: "Nhà ḿnh nên mở dịch vụ bắt chuột chuyên nghiệp nhỉ? Xong rồi bắt cả nhện, bắt cả bọ, cần thiết bắt cả mèo mả gà đồng luôn" . Chồng tôi hơi nhíu mày, chắc cũng hiểu ư của tôi muốn nói mỉa cô Minh hàng xóm.
Tôi không biết rốt cuộc chồng tôi với cô Minh kia đă từng có ǵ mờ ám chưa, thế nhưng việc ngăn chặn nó tiến triển hơn nữa vẫn là việc tôi phải làm. Đôi khi, chỉ cần một chút tỉnh táo và khéo léo trong cách ứng xử, chúng ta có thể bảo vệ tổ ấm của ḿnh trước những "con chuột" vô h́nh nhưng đầy nguy hiểm.
VietBF@ sưu tập
|