Chị Dâu Tôi
Chị chỉ làm vợ vỏn vẹn 7 ngày, chưa kịp được làm mẹ, nhưng lại làm dâu hơn 50 năm trong gia đ́nh tôi. Ba mẹ tôi có bốn người con: anh cả tênNam, kế đến là tôi, rồi sau tôi là hai em – một gái, một trai.
Trước khi lên đường vào chiến trường B, anh tôi kịp về cưới vợ. Nhưng chỉ sau 7 ngày ngắn ngủi, chưa kịp gần gũi vợ chồng th́ anh nhận lệnh ra mặt trận phục vụ chiến đấu.
Chị dâu tôi là một cô gái rất xinh đẹp, hiền hậu và dịu dàng. Chị và anh yêu nhau từ những năm học cấp ba. Cả làng đều mừng cho ba mẹ tôi v́ có được người con dâu ngoan hiền, hiếu thảo. Ngày tiễn anh tôi lên đường, chị giấu nước mắt sau vành nón, cố nở nụ cười, hẹn ngày anh trở về.
Anh tôi đi rồi, chị ở lại quê nhà, lao vào mọi công tác địa phương. Ban ngày làm đồng áng, tối về trực chiến cùng chị em. Thời ấy, ai cũng mong góp chút công sức để ngày thống nhất đất nước đến gần hơn.
Ba mẹ tôi mỗi ngày một già yếu. Một tay chị gồng gánh việc nhà, chăm sóc ba mẹ chồng, lo cho các em c̣n tuổi ăn học. Không ai thấy chị phàn nàn nửa lời. Công việc xă hội, việc nhà, việc chăm sóc cha mẹ, chị đều chu toàn.
Những ngày hạnh phúc nhất của chị có lẽ là khi nhận được thư anh gửi về từ chiến trường – những lá thư đầy yêu thương, kể về hành tŕnh hành quân, anh đă đến Quảng Trị, đến Vĩnh Linh… Nhưng rồi, niềm vui ấy cũng dần phai khi những lá thư thưa dần. Bước chân hành quân của anh mỗi lúc một xa, vào sâu nơi tuyến lửa. Chị buồn lắm khi vắng thư anh, nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ để ba mẹ tôi không đau ḷng.
Tháng năm cứ thế trôi, nỗi buồn ngày một lớn trong ánh mắt sâu thẳm của chị và dáng vẻ tảo tần của ba mẹ tôi.
Cho đến một ngày đông lạnh buốt, gia đ́nh tôi nhận được giấy báo tử từ đơn vị anh gửi về. Mẹ tôi như hóa điên, cha tôi lặng người, buông rơi điếu cày đang hút dở… C̣n chị tôi – chị không khóc được nữa, mắt đờ đẫn như người mất hồn. Măi đến khi hàng xóm hô hoán v́ mẹ tôi ngất xỉu, chị mới bừng tỉnh, lao đến ôm lấy mẹ tôi vỗ về. Tôi chỉ biết ngơ ngác nh́n hai người đàn bà, một già một trẻ, ôm nhau chia sẻ nỗi đau đớn tận cùng.
Mẹ tôi ôm lấy chị, nức nở không ngừng.
Những ngày sau đó, cả nhà sống trong lặng lẽ. Không ai dám nhắc đến anh tôi. Chị tôi lầm lũi lao vào công việc, mẹ tôi chỉ âm thầm nh́n chị với ánh mắt đầy xót xa.
Chúng tôi rồi cũng lớn, lần lượt lập gia đ́nh. Chỉ c̣n em út là đang học đại học. Chị tôi vẫn ở vậy, tiếp tục chăm sóc ba mẹ và nuôi em ăn học.
Nhiều lần, mẹ tôi ôm chị vào ḷng, khuyên:
– Con ơi, thằngNamnó đă v́ dân v́ nước mà hy sinh rồi. Con c̣n trẻ, nếu ai thương th́ con cứ đi lấy chồng. Ở bên kia, chắc chồng con cũng mong con được hạnh phúc. Nghe mẹ đi con, cha mẹ không muốn con cứ sống măi thế này…
Chị tôi ôm chặt lấy mẹ, bật khóc nức nở:
– Mẹ ơi, mẹ cho con ở lại đây để con thay anhNamphụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già. Mẹ đừng đuổi con đi mẹ nhé. Cả đời này con không thể lấy ai khác được nữa đâu mẹ ơi…
Hai mẹ con cứ thế ôm nhau mà khóc.
Tháng năm cứ thế trôi. Nỗi đau cũng được thời gian vá víu lại phần nào. Ở làng, cũng có không ít người tỏ t́nh với chị, nhưng chị đều từ chối.
Hai năm sau ngày nhận giấy báo tử của anh tôi, cha tôi qua đời v́ đau buồn và bệnh tật. Ông ra đi trong ṿng tay thương yêu của mẹ và chị tôi. Lại là chị đứng ra lo liệu mọi việc ma chay cho cha. Chị quyết đoán, chúng tôi chỉ biết nghe theo.
Một lần nữa, chị lại trở thành chỗ dựa tinh thần cho mẹ tôi. Cha mất, bên mẹ chỉ c̣n chị. Từng bữa cơm, giấc ngủ, chị chăm sóc mẹ rất chu đáo.
Chồng hy sinh, cha mất, chị tôi già đi trông thấy. Mẹ tôi xót xa khi thấy chị không c̣n nét mặn mà tháo vát như ngày nào. Chị lặng lẽ như một cái bóng với nỗi buồn luôn hiện hữu trong đôi mắt sâu thẳm.
Em út sau khi tốt nghiệp đại học cũng xin việc ở thành phố. Một ḿnh chị lại tiếp tục lo cho mẹ. Cho đến một ngày, mẹ tôi cầm tay chị khóc và nói:
– Con ơi! Cả gia đ́nh này đă nợ con một thời xuân sắc, thằngNamnó nợ con một thiên chức làm mẹ, nợ con trách nhiệm của người chồng… Gia đ́nh này nợ con nhiều lắm. Cũng là cái số, cái duyên. Cho mẹ xin hẹn trả ơn con ở kiếp sau. Lâu nay, mẹ đă xem con như con gái ruột rồi. Giờ mẹ không c̣n sống bên con được bao lâu nữa, mẹ mong con hăy sống cho ḿnh. Con cho đi quá nhiều rồi, hăy sống cho chính con đi… Mẹ xin lỗi con.
Vài ngày sau đó, mẹ tôi qua đời. Chị tôi gào khóc bên xác mẹ, đau đớn khôn cùng. Xong việc tang lễ, chị lăn ra ốm nặng. Chúng tôi thay nhau chăm sóc, đưa chị đi bệnh viện tốt nhất. Sau hai tháng tận t́nh chữa trị, chị cũng dần b́nh phục.
Chúng tôi luôn tôn trọng chị, coi chị như người lớn trong nhà. Mọi chuyện quan trọng trong gia đ́nh, chỉ cần chị nói là chúng tôi răm rắp nghe, không ai dám căi.
Em út thấy chị sống một ḿnh nên ngỏ ư mời chị lên thành phố ở cùng, nhưng chị từ chối. Chị bảo c̣n ở lại để thờ cúng tổ tiên, cha mẹ và anhNam. Chị không đi đâu cả. Chúng tôi không dám ép, chỉ dặn nhau phải thường xuyên thay nhau về thăm chị, không để chị buồn.
Chị tôi năm nay đă ngoài 70 tuổi, sức khỏe yếu đi nhiều. Mỗi tuần, chúng tôi đưa các cháu về thăm, chị vui lắm.
Chúng tôi chỉ mong chị luôn mạnh khỏe và vui vẻ – như thế là chúng tôi an ḷng rồi.
VietBF@ sưu tập
|
|