Trong cuộc sống ai cũng cần có lúc dựa vào người khác nhưng đến cuối cùng người có thể thương ta và cho ta dựa vào chỉ là chính mình.
Người ta có thể dựa: Là chính ta
Cuộc đời ai rồi cũng đi qua tuổi trẻ rực rỡ, bước vào trung niên tất bật và cuối cùng dừng lại ở tuổi già – nơi con người bắt đầu nhìn rõ giá trị đích thực của mọi điều từng theo đuổi. Nhiều người từng kỳ vọng con cái sẽ là điểm tựa, người thân sẽ luôn bên cạnh, bạn bè sẽ không rời bỏ, vợ chồng nương tựa nhau. Nhưng đến cuối cùng, càng trải nghiệm, càng va chạm, người ta mới nhận ra một sự thật đôi khi cay nghiệt nhưng vô cùng đúng: không ai có trách nhiệm phải gánh vác đời ta ngoài chính ta.
Dựa vào cây cây đổ, dựa vào người người đi, chỉ có dựa vào chính mình là vững vàng nhất. Hơn nữa có một thực tế dễ gặp là con ngoan cũng có thể sống ở rất xa, vợ, chồng yêu thương nhau nhưng có thể rời đi trước...
Tuổi già không đáng sợ. Chỉ đáng sợ khi ta bước vào nó trong trạng thái hụt hẫng, phụ thuộc, không còn gì để bấu víu. Và để tránh điều đó, có ba điều mỗi người cần chuẩn bị càng sớm càng tốt và phải hiểu dựa vào chính mình là tốt nhất. Vì vậy hãy chuẩn bị để có thể dựa được vào chính mình.

Ai rồi cũng phải tự dựa vào mình
1. Chuẩn bị tài chính vững vàng – tấm khiên bảo vệ tuổi già
Có một thực tế nhiều người ngại nhắc đến: tuổi già thiếu tiền chính là nỗi khổ thê lương nhất. Khi còn trẻ, ta có sức khỏe để làm lại; khi trung niên, ta còn cơ hội xoay xở; nhưng khi đã ngoài 60, mọi sai lầm về tài chính đều trở thành gánh nặng thật sự.
Nhiều người nghĩ rằng sinh con rồi về già dựa vào con là đủ. Nhưng cuộc đời không vận hành theo lý tưởng. Con cái trưởng thành, lập gia đình, có áp lực riêng, có khi ở xa, có khi khó khăn. Không phải đứa nào cũng có điều kiện giúp ta đủ đầy. Thậm chí nhiều trường hợp con cái thương cha mẹ thật nhưng lực bất tòng tâm. Và khi trông đợi quá nhiều, thất vọng sẽ càng lớn.
Vì vậy, chuẩn bị tài chính cho tuổi già là điều không thể xem nhẹ. Bao nhiêu cũng được, miễn là tự chủ. Một khoản tiết kiệm định kỳ; một căn nhà đủ ở mà không phải vay mượn; một khoản dự phòng y tế; hay đơn giản là biết kiểm soát chi tiêu và không phung phí thời trẻ. Những điều đó sẽ trở thành “phao cứu sinh” khi bước vào thời điểm không còn sức lao động.
Tiền không thể mua tất cả, nhưng chắc chắn giảm bớt phần lớn nỗi khổ của tuổi già: đỡ phải nương tựa, đỡ tủi thân, đỡ phiền con cháu. Một người già tự lo được cho mình luôn sống thanh thản và được tôn trọng hơn rất nhiều.
2. Chuẩn bị sức khỏe – tài sản quý nhất mà nhiều người đánh đổi quá muộn
Có người dành cả đời để kiếm tiền, đến khi già mới nhận ra sức khỏe là điều duy nhất họ không thể dùng tiền mua lại. Và khi đã yếu đi, người ta mới thật sự thấy chỉ có bản thân mới cứu được bản thân.
Tuổi trẻ thường chủ quan, nghĩ bệnh tật còn xa, nghĩ mình còn khỏe để lao vào công việc. Nhưng cơ thể ghi nhớ tất cả những điều ta đã từng phớt lờ: những đêm thức khuya, những bữa ăn vội vàng, những lần căng thẳng kéo dài. Tuổi càng lớn, tất cả dồn lại thành bệnh tật.
Chuẩn bị cho tuổi già nghĩa là chăm sóc sức khỏe ngay từ bây giờ:
Duy trì vận động nhẹ mỗi ngày, dù chỉ là 20–30 phút đi bộ.
Ăn uống điều độ, giảm đồ ngọt, đồ dầu mỡ, hạn chế rượu bia.
Khám sức khỏe định kỳ, không để bệnh thành nặng mới chữa.
Giữ tinh thần lành mạnh, tránh căng thẳng, tránh cãi vã, tránh bận tâm chuyện không đáng.
Tuổi già không đáng sợ. Nhưng tuổi già gắn với giường bệnh thì rất đáng sợ. Không ai chăm ta tốt bằng chính ta. Người thân có thể thương ta, nhưng họ không sống thay ta được, không đau thay ta được, không bệnh thay ta được.
Sức khỏe vững vàng giúp ta tự chủ, không phụ thuộc, sống thoải mái và tự tin. Đó là món quà lớn nhất ta có thể chuẩn bị cho chính mình khi về già.
3. Chuẩn bị tâm thế độc lập – không kỳ vọng, không bám víu, sống nhẹ lòng
Càng lớn tuổi, người ta càng thấm: sự phụ thuộc cảm xúc là nguyên nhân của mọi nỗi khổ. Khi ta kỳ vọng ai đó phải quan tâm mình, phải giúp mình, phải hiểu mình, ta dễ thất vọng. Nhưng khi ta tự biết lo, tự biết nâng đỡ chính mình, ta sẽ sống an nhiên hơn gấp nhiều lần.
Tuổi già độc lập không phải là cô đơn. Độc lập nghĩa là:
Không đòi hỏi con cái phải sống theo ý mình.
Không bắt ai phải hy sinh cho mình.
Không lấy mình làm gánh nặng cho người khác.
Không buộc người khác phải đáp ứng mọi nhu cầu của ta.
Không nổi giận khi một ai đó không làm theo điều ta mong.
Khi tâm thế đã vững, ta sẽ có một cuộc sống tuổi già thanh thản hơn rất nhiều.
Độc lập cũng không có nghĩa là khép mình. Ngược lại, người già biết độc lập là người biết xây dựng các mối quan hệ lành mạnh: hàng xóm thân thiện, bạn bè cùng tuổi, những hoạt động cộng đồng nhẹ nhàng. Tâm không nặng nề, lòng không chấp niệm, cuộc sống nhờ vậy mà êm ả.
Tuổi già chỉ thê lương khi ta cảm thấy mình “bị bỏ lại”. Còn nếu ta đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng, ta sẽ không cảm thấy mình cô độc, bởi ta biết rằng người đồng hành đáng tin nhất chính là bản thân mình.
Lời kết: Tự lo cho mình là một dạng trí tuệ
Càng già, người ta càng hiểu rằng cuộc đời là hành trình một mình bước vào và một mình bước ra. Ai thương ta thì quý, ai giúp ta thì trân trọng. Nhưng điểm tựa duy nhất không bao giờ phản bội ta vẫn là chính ta.
Cho nên, đừng đợi đến già mới lo. Đừng đợi đến khi yếu mới nghĩ đến sức khỏe. Đừng đợi đến khi không còn kiếm được tiền mới nghĩ đến tiết kiệm. Đừng đợi đến khi thất vọng ở người này người kia mới tập sống độc lập.
Tuổi già không phải sợ, chỉ cần ta chuẩn bị đủ ba điều:
Tài chính tự chủ.
Sức khỏe vững vàng.
Tâm thế độc lập, thanh thản.
Ai làm được ba điều này, về già không thê lương, không buồn tủi, không cô quạnh. Họ sẽ sống an nhiên, tự do và hạnh phúc theo đúng nghĩa – bởi họ hiểu rằng chỗ dựa lớn nhất đời người chính là bản thân mình.
VietBF@sưu tập