Năm nay, người anh Đại Cường của tôi về ăn Tết ở quê. Sau đó, anh nhận được cuộc gọi họp lớp thời cấp 3. Nghĩ rằng đây là cơ hội hiếm có để gặp lại bạn bè cũ sau bao năm không gặp, anh chuẩn bị chu đáo, ăn mặc chỉnh tề, hào hứng đến tham gia buổi họp lớp.
Vừa bước vào địa điểm họp lớp, Đại Cường liền sững sờ khi thấy địa điểm tổ chức hoành tráng, pḥng riêng của khách sạn 5 sao, sang trọng và lộng lẫy. Trong ḷng anh liền đặt ra một câu hỏi: “Không lẽ có đại gia nào trong lớp muốn khoe khoang?”. Nhưng rồi anh nghĩ lại, một cuộc họp lớp quan trọng là vui vẻ, không cần để tâm lắm đến việc này.
Buổi họp lớp có 35 người tham gia. Ngồi xuống bàn, không khí ban đầu có vẻ thân thiện, mọi người chào hỏi nhau vui vẻ. Nhưng khi tiệc bắt đầu, anh mới phát hiện đây không đơn thuần chỉ là một bữa tiệc họp lớp b́nh thường. Trên bàn tiệc toàn là hải sản thượng hạng, rượu vang nhập khẩu, món nào món nấy đều rất xa xỉ, đắt tiền.
Khi đang thưởng thức bữa tiệc, lớp trưởng đứng dậy nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta hội ngộ sau nhiều năm, phải ăn uống thật đă, ai không say th́ không về nhé!”. Ngay sau đó, cậu ta bày ra một tṛ chơi, các bạn nữ nâng ly chúc mừng các bạn nam, nếu bạn nam nào không uống cạn th́ phải thanh toán thay.
Lúc này, Đại Cường đă bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn. Anh nghĩ trong ḷng rằng lâu mới gặp lại, không nên làm mất vui.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, một chuyện đă xảy ra khiến Đại Cường rất sốc. Lớp trưởng lấy ra một tờ hóa đơn, giơ lên cao rồi nói: “Tổng chi phí cho bữa tiệc hôm nay là 52.000 tệ (khoảng 183 triệu đồng)”.
Lớp trưởng vừa nói xong, cả lớp đều cảm thấy bất ngờ trước số tiền này. Đại Cường sững sờ. Anh chỉ ăn một ít hải sản, uống vài ly rượu, vậy mà lại tốn kém như vậy.
Nhưng điều khiến anh phẫn nộ hơn là câu nói tiếp theo của lớp trưởng: “Các bạn nữ th́ không cần trả tiền đâu, các bạn nam chia đều để trả tiền nhé!”.

Ảnh minh hoạ.
Đại Cường rất tức giận, nhưng khi nh́n quanh, anh phát hiện các bạn nam vẫn im lặng lấy ví ra trả tiền, như thể chuyện này là điều hiển nhiên. Trong ḷng anh rất không phục nhưng vẫn phải cắn răng lấy tiền ra trả. Anh thầm nghĩ rằng sau này sẽ không bao giờ tham gia những buổi họp lớp kiểu này nữa.
Cũng là họp lớp, nhưng nh́n sang lần tổ chức của bạn học khác, Đại Cường lại thấy một bầu không khí hoàn toàn khác. Lớp của anh Lư, bạn cùng khóa của anh, tổ chức buổi họp lớp tại một quán ăn b́nh dân, rất ấm áp, các bạn học cùng nhau thưởng thức những món ăn giản dị, tṛ chuyện thật ḷng về cuộc sống. Chi phí chia đều, ai cũng vui vẻ thoải mái.
Sau buổi gặp gỡ, họ c̣n lập một nhóm chat, thường xuyên tṛ chuyện và giúp đỡ nhau, đây mới đúng là t́nh bạn chân thành.
Nh́n lại buổi họp lớp đầy ấm ức mà ḿnh từng tham dự, Đại Cường chợt nhận ra: “Trong cuộc sống, điều quan trọng nhất không phải là chạy theo sự xa hoa, vật chất, mà là giữ được sự tỉnh táo và nguyên tắc của bản thân”.
Đôi khi, cần biết từ chối một cuộc gặp gỡ vô nghĩa. T́nh bạn thật sự sẽ không nằm ở những bữa tiệc hoành tráng, hay những món ngon thượng hạng, mà nằm ở sự chân thành đối đăi với nhau.
VietBF@ Sưu tập