Chúng tôi đă yêu nhau 3 năm, nh́n vào ai cũng thấy tôi và bạn trai là cặp đôi trai tài gái sắc, hoàn hảo mọi thứ. Nhưng yêu lâu tôi thấy t́nh cảm của ḿnh đang nguội dần, tôi không tự tin để đồng ư lời cầu hôn của anh.
Tôi và bạn trai đă đều đến tuổi kết hôn, anh 33 tuổi c̣n tôi 29 tuổi. Anh làm trưởng pḥng kinh doanh của một công ty lớn, thu nhập mỗi tháng cả trăm triệu đồng, c̣n tôi cũng là phiên dịch của một tập đoàn lớn.
Từ giữa năm ngoái, bạn trai đă bàn với tôi chuyện cưới hỏi.
Tết vừa rồi anh xuống nhà tôi chơi và ngỏ ư xin phép đưa bố mẹ anh sang gặp gia đ́nh tôi nói chuyện. Bố mẹ tôi rất quư anh nên liền đồng ư ngay, giục chúng tôi sớm tính chuyện kết hôn.
Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn tŕ hoăn. Tôi kiếm đủ lư do để 2 bên gia đ́nh không gặp nhau. Chúng tôi không căi vă, không mâu thuẫn, nhưng không hiểu sao càng lúc tôi càng cảm thấy t́nh cảm tôi dành cho anh nhạt nḥa hơn trước.
Nhiều hôm đi làm về tôi chỉ muốn tắt điện thoại rồi ngủ 1 mạch đến sáng thay v́ đi chơi hay nói chuyện với người yêu. Tôi không hiểu chính bản thân ḿnh nữa.
Rơ ràng bạn trai quá tốt, yêu chiều tôi, gia đ́nh 2 bên đều ủng hộ, chỉ có tôi là người c̣n băn khoăn.
Không biết từ khi nào tôi không c̣n cười một cách thoải mái, nói đủ chuyện huyên thuyên với anh như trước. Trong những buổi tiệc tùng đông người mà anh muốn đưa tôi đi cùng, tôi cũng t́m đủ lư do để từ chối.
Tôi chưa từng yêu ai trước khi yêu anh, nên không biết đây có phải là một giai đoạn thường thấy của những cặp đôi đang yêu nhau không hay chính t́nh cảm của tôi dành cho anh đă dần đổi khác.
Ngày 14/2 vừa rồi anh cầu hôn tôi bằng một chiếc nhẫn kim cương ở nơi lần đầu chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi đă từ chối, tôi nói muốn có thêm chút thời gian. Anh rất buồn nhưng vẫn b́nh tĩnh nói rằng sẽ chờ tôi sẵn sàng.
VietBF@sưu tập
|