Cô bé hỏi tôi liệu tôi có thể làm bố cô bé cho đến khi cô bé qua đời không, nhưng tôi đă từ chối v́ một lư do duy nhất.
Đó chính là những lời cô bé nói. Bảy tuổi, ngồi trên giường bệnh với đủ dây nhợ cắm vào người, cô bé nh́n tôi — tôi, một người hoàn toàn xa lạ, một gă biker trông đáng sợ — và hỏi liệu tôi có chịu đóng giả làm bố cô bé cho đến hết quăng đời c̣n lại không.
Tôi tên là Mike. 58 tuổi. Tôi là dân chơi mô tô, với h́nh xăm phủ kín hai cánh tay, bộ râu dài đến ngực, và tôi là thành viên của Câu lạc bộ Mô tô Những Người Bảo Vệ (Defenders Motorcycle Club).
Cứ thứ Năm hàng tuần, tôi lại đến Bệnh viện Nhi Texas làm t́nh nguyện, đọc truyện cho mấy đứa trẻ bị bệnh. Đây là hoạt động mà hội của chúng tôi đă bắt đầu từ mười lăm năm trước, khi cháu gái của một anh em trong hội phải nằm điều trị ung thư nhi khoa hàng tháng trời.
Hầu hết bọn trẻ đều sợ tôi lúc đầu. Tôi hiểu mà. Tôi to lớn, ồn ào, trông như bước ra từ phim về dân mô tô, chứ chẳng giống người trong bệnh viện nhi chút nào. Nhưng cứ khi tôi bắt đầu đọc, chúng lại quên mất vẻ ngoài của tôi. Chúng chỉ c̣n nghe thấy câu chuyện.
Tôi cũng nghĩ điều đó sẽ xảy ra với Amara.
Tôi bước vào pḥng 432 vào một buổi chiều thứ Năm tháng Ba. Y tá đă cảnh báo tôi: một bệnh nhân mới. Bảy tuổi. Ung thư thần kinh giai đoạn bốn. Không một người thân nào đến thăm cô bé trong suốt ba tuần nhập viện.
"Không người thân nào ư?" tôi hỏi.
Vẻ mặt cô y tá tối sầm lại. "Mẹ cô bé bỏ rơi nó ở đây. Bà ấy đưa nó đến để điều trị rồi không bao giờ quay lại. Chúng tôi cố gắng liên lạc suốt mấy tuần rồi. Dịch vụ xă hội đă vào cuộc nhưng Amara không c̣n người thân nào khác. Nó sẽ được chuyển đến gia đ́nh nuôi dưỡng ngay khi nó đủ ổn định để xuất viện."
"C̣n nếu nó không ổn định th́ sao?"
Cô y tá quay mặt đi. "Th́... nó sẽ chết ở đây. Một ḿnh."
Tôi đứng trước cửa pḥng mất cả phút trước khi có thể bước vào. Tôi từng đọc truyện cho những đứa trẻ sắp chết rồi. Chuyện đó chẳng bao giờ dễ dàng cả. Nhưng một đứa trẻ sắp chết hoàn toàn cô đơn ư? Đó là một kiểu địa ngục mới.
Tôi gơ cửa nhẹ nhàng và mở cửa. "Chào cháu, chú là Mike. Chú đến đọc truyện cho cháu nghe, nếu cháu muốn."
Cô bé trên giường quay đầu lại nh́n tôi. Cô bé có đôi mắt nâu to nhất mà tôi từng thấy. Tóc cô bé đă rụng hết v́ hóa trị. Da cô bé có màu xám xịt, dấu hiệu của một cơ thể đang phải chiến đấu. Nhưng cô bé lại mỉm cười khi thấy tôi.
"Chú thật là to con," cô bé nói bằng giọng yếu ớt, khàn khàn.
"Đúng vậy, mọi người thường nói thế." Tôi giơ cuốn sách mang theo. "Chú có một câu chuyện về một chú hươu cao cổ học nhảy múa. Cháu muốn nghe không?"
Cô bé gật đầu. Thế là tôi ngồi xuống và bắt đầu đọc.
Tôi đang đọc đến nửa cuốn sách th́ cô bé ngắt lời: "Chú Mike?"
"Ǵ vậy, con gái?"
"Chú có con không?"
Câu hỏi như đánh thẳng vào tim tôi. "Chú từng có một cô con gái. Con bé mất năm mười sáu tuổi. Tai nạn xe hơi. Đă hai mươi năm rồi."
Amara im lặng một lát. Rồi cô bé hỏi: "Chú có nhớ cảm giác làm bố không?"
Cổ họng tôi nghẹn lại. "Ngày nào chú cũng nhớ, con gái ạ."
"Bố ruột cháu đă bỏ đi trước khi cháu sinh ra," cô bé nói đơn giản. "Và mẹ cháu đưa cháu đến đây rồi không bao giờ quay lại. Các cô y tá nói mẹ sẽ không về đâu."
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Ta có thể nói ǵ với một đứa trẻ bảy tuổi bị bỏ rơi ngay giữa cơn hấp hối chứ?
Amara nói tiếp: "Cô nhân viên xă hội nói cháu sẽ đến ở với gia đ́nh nuôi dưỡng khi cháu khỏe hơn. Nhưng cháu nghe thấy bác sĩ nói rồi. Họ không nghĩ cháu sẽ khỏe hơn."
"Con gái..."
"Không sao đâu," cô bé nói. Giọng cô bé thật b́nh tĩnh. Quá b́nh tĩnh đối với một đứa trẻ. "Cháu biết ḿnh sắp chết. Mọi người cứ nghĩ cháu không hiểu, nhưng cháu hiểu. Cháu nghe nói tế bào ung thư lan ra khắp nơi rồi. Họ bảo có thể c̣n sáu tháng. Hoặc ít hơn."
Tôi đặt cuốn sách xuống. "Amara, chú rất xin lỗi."
Cô bé nh́n tôi bằng đôi mắt to tṛn. "Chú Mike, cháu hỏi chú một điều được không?"
"Bất cứ điều ǵ cháu muốn."
"Chú có thể làm bố cháu... cho đến khi cháu chết được không?"
Sự im lặng bao trùm căn pḥng. Ngay cả các máy theo dơi cũng dường như ngừng hoạt động. Tôi cảm thấy gánh nặng tuổi năm mươi tám đè nặng lên vai ḿnh như ch́.
Tôi muốn nói có. Trời ơi, tôi muốn nói có mạnh mẽ đến mức xương cốt tôi đau nhói. Nhưng tôi chỉ là một gă biker già nua, rách nát, chỉ đến một lần mỗi tuần với mấy cuốn truyện tranh. Tôi uống rượu nhiều quá, và thỉnh thoảng tôi vẫn hét lên gọi tên đứa con gái đă chết của ḿnh trong căn nhà trống rỗng. Tôi c̣n biết ǵ về vai tṛ làm cha nữa, dù chỉ là một thời gian ngắn?
Tôi nuốt viên đá đang mắc kẹt trong cổ họng. "Con gái à... chú sẽ rất vinh dự. Nhưng chú phải thành thật: chú có lẽ không c̣n là một người bố tốt nữa. Chú có thể làm hỏng chuyện."
Cả khuôn mặt cô bé sáng bừng lên như mặt trời mọc. "Không sao đâu. Chú cứ tập làm quen với con là được."
Và cứ thế, tôi lại có một cô con gái.
Các cô y tá đă khóc khi tôi kể cho họ nghe. Cô nhân viên xă hội c̣n khóc nhiều hơn khi tôi yêu cầu được giám hộ tạm thời, có quyền quyết định y tế, mọi thứ để có thể đưa cô bé về nhà nếu cô bé khỏe lại, hoặc ở bên giường bệnh cô bé mỗi ngày nếu không. Hội của tôi kéo đến đông đủ — hai mươi lăm chiếc Harley gầm rú trong băi đậu xe bệnh viện, làm bảo vệ hoảng sợ cho đến khi họ nh́n thấy những con thú nhồi bông buộc trên mỗi chiếc mô tô.
Chúng tôi biến pḥng 432 thành một nơi không c̣n giống pḥng bệnh nữa. Một người mang đến bộ ga trải giường màu hồng. Một người khác mang đến chiếc áo khoác da nhỏ xíu thêu chữ "Daddy's Girl" ở lưng. Ai đó treo dây đèn lấp lánh. Một người khác lén đưa một con chó con vào (hoàn toàn không được phép, nhưng chỉ mười phút thôi — Amara đă cười lớn đến nỗi phải đeo lại ống thở oxy).
Thứ Năm trở thành mỗi ngày. Tôi đọc đi đọc lại cuốn sách về chú hươu cao cổ cho đến khi chúng tôi thuộc ḷng. Rồi đến Charlotte’s Web. Rồi Harry Potter. Khi tay cô bé quá yếu để cầm sách, tôi cầm sách cho cả hai. Khi cơn đau quá dữ dội, tôi nằm xuống chiếc giường nhỏ xíu của cô bé và để cô bé ngủ trên ngực tôi trong khi tôi ngân nga bài hát của Johnny Cash, giống như tôi từng làm với con gái ruột của ḿnh.
Các bác sĩ cứ lắc đầu. Họ không thể hiểu được. Kết quả chụp chiếu không tốt hơn — nhưng cũng không tệ hơn. Sáu tháng trôi qua thành chín tháng. Chín tháng thành mười hai tháng.
Sáng sinh nhật tám tuổi của cô bé, Amara tỉnh dậy và nói với tôi: "Bố ơi, con mơ thấy con đang chạy. Chân con đi lại được và mọi thứ đều ổn."
Tôi hôn lên trán cô bé. "Vậy th́ chúng ta sẽ biến điều đó thành sự thật, con gái."
Hai tuần sau, bác sĩ ung bướu gọi tôi vào, mắt mở to. "Các khối u ở cột sống của con bé... chúng đang co lại. Tôi chưa bao giờ thấy—" Ông ấy dừng lại. "Chúng tôi đang thấy sự thoái triển đáng kể. Tôi không có lời giải thích nào cả."
C̣n tôi, tôi có một lời giải thích. T́nh yêu. T́nh yêu đơn giản, bướng bỉnh, ồn ào, xăm trổ.
Mười tám tháng sau cái ngày cô bé hỏi tôi làm bố cô bé "cho đến khi cô bé chết", Amara rời bệnh viện trên đôi chân của ḿnh, nắm tay tôi, mặc chiếc áo khoác da nhỏ xíu trên lưng, và một nụ cười rạng rỡ hơn cả bầu trời.
Hội của tôi tổ chức một bữa tiệc mừng cô bé về nhà làm rung chuyển cả khu phố. Có ngựa pony. Lâu đài bơm hơi. Một chiếc bánh kem to bằng bánh xe Harley. Và khi mặt trời lặn, lửa trại bập bùng, Amara ngồi gọn trong ḷng tôi, nh́n lên các v́ sao và th́ thầm: "Bố?"
"Ǵ vậy, con gái?"
"Con nghĩ con sẽ không chết sớm đâu."
Tôi ôm cô bé thật chặt, đủ để cảm nhận được hai trái tim chúng tôi cùng đập. "Tốt," tôi nói, giọng khàn đặc như một ông già. "V́ bố cũng chỉ mới bắt đầu làm bố của con thôi."
Bây giờ cô bé đă mười lăm tuổi. Vẫn đang trong giai đoạn thuyên giảm bệnh. Vẫn gọi tôi là Bố mỗi ngày. Vẫn ngủ trong bộ ga trải giường màu hồng của pḥng 432 ngày xưa.
Và cứ mỗi thứ Năm, dù mưa hay nắng, chúng tôi lại quay trở lại Bệnh viện Nhi — tôi trên chiếc Harley của ḿnh, cô bé ngồi sau, bám chặt như thể đă làm việc đó cả đời — và chúng tôi đọc truyện cho những đứa trẻ mới đang sợ hăi và đau khổ.
Bởi v́ có những điều c̣n đáng giá hơn cả số năm ta có.
Có những điều trở thành vĩnh cửu.
VietBF@sưu tập