Từ mờ sáng, họ đă có mặt tại bến xe Giáp Bát (Hà Nội) để đón những chuyến xe khách đường dài đầu tiên vào bến. Và chỉ đến khuya muộn họ mới lặng lẽ cùng chiếc xe cà tàng về nơi xóm trọ...
Bến xe là nhà
Vừa đến bến xe nhộm nhoạm, chúng tôi đă thấy những người phụ nữ với dáng người nhỏ bé ẩn hiện thoăn thoắt bên những chiếc xe khách giường nằm để làm việc.
Trong chiếc xe Gia Lai - Hà Nội bừa bộn những rác, chị Đinh Thị Nhuấn chia sẻ: “Tôi làm việc này đă được hơn 4 năm rồi, trước kia cũng chỉ lang thang nhặt rác bán ve chai rồi được các chủ xe thuê quét dọn. Công việc thu nhập không nhiều, nhưng được cái là đều đặn”.
Chị Nhuấn cặm cụi lau chùi, dọn dẹp chiếc xe khách vừa cập bến
Theo chị Nhuấn, công việc c̣n nhẹ nhàng hơn đi bốc hàng. Chỉ cần một chút vốn mua nước tẩy rửa, trả tiền nước cho bến xe (20 ngh́n/ngày) với rẻ lau và chổi là có thể “hành nghề” được. “Bắt đầu từ 4h30 sáng chúng tôi đă ở đây để làm việc, một ngày lau dọn khoảng 5 đến 6 chiếc, giờ xe về không cố định nên lúc nào cũng phải túc trực”- chị Nhuấn cho biết thêm.
Cả bến xe chỉ có 4 phụ nữ chuyên nghề này, người lớn tuổi nhất cũng đến 56, người trẻ nhất mới có 29 tuổi. Họ đến từ những vùng quê khác nhau, đều có hoàn cảnh khó khăn nên cũng nhường nhịn, yêu thương nhau. Những ngày đầu mới hoạt động, họ chia ra thành từng khu vực để “hành nghề”. Lâu lâu thành khách quen của các chủ xe, nên cứ “chỉ mặt, nhớ tên” là họ gọi.
Vóc người nhỏ nhắn, nước da ngăm đen, mái tóc cháy nắng, chị Nguyễn Thị Huế, quê Lư Nhân, Hà Nam, người nhỏ tuổi nhất trong đội chia sẻ: “Vào thời buổi khó khăn, t́m công việc không phải dễ đâu em ạ, chị mới được thu nhập vào đội 3 năm, được mấy cô giúp đỡ nhiều, chứ lận đận khắp chốn rồi, khổ lắm. Ngày làm được khoảng 6 xe, mỗi xe 30 ngh́n tiền công, trừ 'vốn' ra, mỗi ngày thu nhập khoảng 100 ngh́n, trưa th́ “ăn bờ ăn bụi” tại bến, tối mời về”.
Ước mơ của chị là có một khoản để cùng chồng làm ăn ổn định
Tưởng chừng công việc đơn giản là vậy, nhưng cũng đă có người phải “chuyển nghề” khác sinh sống. Đầu đội chiếc nón mê, ngồi cạnh một xe khách tuyến Điện Biên –Hà Nội, anh Tuân, 25 tuổi, quê ở Nam Định bày tỏ: “Khoảng 4 đến 5 năm trước, anh cũng đă làm việc này. Hồi đó chỉ có một ḿnh anh làm nên một ngày cũng “kiếm” lắm. Nhưng từ khi mấy cô kia “nhập môn”, anh bị bật sới v́ càng ít khách nên anh chuyển sang bán hàng nước”.
Là người có "kinh nghiệm trong nghề", anh Tuân thổ lộ thêm: Làm nghề này không vất vả nhưng phải chăm và tỉ mỉ. Đặc biệt là phải trung thực th́ để họ tin tưởng mới nhận được mối lâu dài.
Mỗi người mỗi cảnh
V́ t́m kế sinh nhai mà họ “dạt” đến bến xe, những người phụ nữ chân chất từ các vùng quê nghèo này đă bươn chải khắp nơi để t́m con đường sống.
Chị Huế, người được mọi người ở bến xe này biết đến với hoàn cảnh đặc biệt éo le nói với chúng tôi bằng giọng ái ngại: “Nói ra th́ xấu hổ, chị buồn mà không biết tâm sự với ai. Mẹ chị là vợ hai của bố, bố chị cũng có hai người con riêng. Nhà anh em không hợp nhau lắm. Đến năm chị 8 tuổi th́ bố mất, 16 tuổi th́ mẹ mất. Nhà nghèo nên đến lớp 5 đă phải bỏ học đi làm ôsin cho các nhà giàu ở quê”.
Sau khi bố mẹ mất, anh em chia đàn xẻ nghé. Chị Huế “nam tiến” theo nghề ôsin được hai năm. Lương th́ thấp, không dành dụm được nhiều, chị lại quay về Hà Nội với nghề phục vụ hàng cơm, hàng phở. Khoảng hơn 10 năm trước, chị có nghe tin bà chị gái bị mắc bệnh thần kinh, đi lẩn thẩn khắp nơi. Chị đă cố nghe ngóng tin tức khắp nơi mà vẫn chưa t́m thấy. Anh trai biền biệt trong Nam cũng không thấy trở về.
Bàn tay chi chít những vết bị “nước ăn”, chị cố đeo chiếc găng tay cao su vào rồi nói vui: “Có thuốc trời cũng không khỏi được, bàn tay này gần như 24/24 sờ đến nước, đau cũng cố mà làm, đói th́ cái gối nó phải ḅ thôi”.
Khi nhắc đến chuyện gia đ́nh, chị Huế cứ tủm tỉm cười. Chị mới lập gia đ́nh với một anh hơn chị 9 tuổi, cũng có hoàn cảnh éo le như chị.
“May mắn, anh ư cũng tốt nết, trước anh làm thợ hàn ở quê, sau gặp nhau, chị rủ lên đây làm xe ôm, mới được vài ngày, chưa thạo đường lắm, nhưng cũng kiếm khá hơn so với ở quê” - chị Huế thổ lộ.
Ước mơ lớn nhất của chị là có một số vốn nhỏ cùng với chồng mới cưới đầu tư làm ăn cho ổn định.
Chị Huế chuẩn bị đồ nghề cho công việc đặc biệt này
Ở bến xe này, ai cũng có những hoàn cảnh khác nhau, họ cùng bám lấy 'mảnh đất' này để sống nên ai cũng quư mến và thông cảm hoàn cảnh của nhau.
Chị Hoài, quê ở Tuyên Quang, ngồi bán nước nói: “Hoàn cảnh cái Huế ở đây ai cũng biết, nó sống vật vờ có một ḿnh nên cũng tội nghiệp, thuê cái nhà trọ nhỏ tạm bợ gần bến này. Ai cũng quư nó, v́ tính nó thật thà, ḥa nhă. Các chủ xe hay cho nó quà bánh thêm lắm”.
C̣n chị Phương (45 tuổi, quê Thanh Hóa) cũng lau dọn xe khách có thâm niên đến 4 năm, cũng hoàn cảnh không kém. “Ở quê không bám trụ được với ruộng đất, cô và chồng lên đây kiếm sống. Tự dưng lên đến đất này, chú sa vào cờ bạc, rượu chè. Bao nhiêu tiền kiếm được bị chồng thu hết, c̣n các con nheo nhóc ở quê” - mắt ngân ngấn nước chị Phương chia sẻ.
theo vnn