Thua bạc, hết tiền, các con nợ bày mưu cùng chủ sổ, đóng màn kịch bị tra tấn dă man rồi gọi điện về cho người thân đ̣i tiền chuộc.
Hàng trăm ṣng bài dọc tuyến biên giới Việt Nam - Campuchia mọc lên như cỏ mùa mưa đă băm nhỏ thị phần, hút nguồn tiền từ khách chơi người Việt. Số lượng khách từ Việt Nam vào ṣng bài Campuchia không giảm nhưng số lượng ṣng bài tăng lên khiến hiện tượng ế ẩm đổ dồn về các ṣng cũ.
Để tồn tại, các chủ ṣng mở cửa cho lực lượng cho vay nóng (chủ sổ) đang lang thang bên ngoài cửa ṣng được bước vào ṣng trở thành một "cổ đông". Muốn vào ṣng cho vay, mỗi chủ sổ phải kư quỹ cho chủ ṣng từ 100 triệu đồng trở lên. Khi trở thành "cổ đông" của ṣng, chủ sổ được chủ ṣng giao cho một pḥng nghỉ trong khách sạn gọi là pḥng "chết".
Sự liên kết này, đôi bên đều có lợi. Chủ sổ muốn có nhiều khách vay th́ phải t́m nhiều cách thu hút khách "ngu" vào ṣng. Họ thuê lực lượng taxi "mù", xe ôm đưa khách từ Việt Nam vào tận ṣng để "trấn lột". Kể như chủ ṣng "ăn nước nhất". Khách trắng tay, chủ sổ "ăn nước nh́" bằng cách rót lời đường mật vào tai để khách vay tiền. Khách gật đầu vay tiền, kể như đă dùng mạng ḿnh thế chấp. Ngay sau khi khách vay tiền, chủ sổ thuê một “cái bang” kè sát khách để thu tiền lăi xâu.
Có lẽ trên thế giới, chỉ có ở các khu casino dọc biên giới Việt Nam - Campuchia mới "đẻ" ra một hạng người được gọi ẩn dụ là "cái bang". Ở đây, khách chơi bài là thượng đế, thuộc tầng lớp cao nhất, được trọng vọng nhất v́ họ là "con ḅ sữa" nuôi dưỡng toàn bộ hệ thống ṣng bài. C̣n “cái bang” thuộc tầng lớp thấp nhất, mạt hạng nhất, được xếp dưới đáy sâu nhất của xă hội ṣng bài. Họ đă từng là khách chơi bài bị cháy túi, không dám về quê, sống vật vạ kư sinh ṣng bài, ăn mày, làm thuê để thỏa cơn nghiện bài. Ai thuê ǵ, “cái bang” cũng làm. Chủ sổ đă thuê những “cái bang” vật vờ này kè sát khách vay tiền.
Mỗi ngày làm giám sát con nợ, “cái bang” được chủ sổ trả 500.000 đồng và 5% tổng số tiền lăi xâu. Tiền lăi xâu là chiếc tḥng lọng siết cổ khách vay tiền một cách êm ái nhưng tàn ác nhất trong tất cả các kiểu tàn ác ở ṣng bài. Sau khi vay tiền, khách chơi bài phải đóng tiền lăi xâu từng ván một. Khách vừa ăn 100.000 đồng, “cái bang” thu ngay 15.000 đồng tại bàn để nộp cho chủ sổ. Nếu thua th́ không thu. Với cách thu lăi như vậy, 101% khách vay đều biến thành con nợ hết khả năng chi trả.
Khi đồng tiền vay cuối cùng chui vào hộp chứa tiền của “đ́ lơ”, vị khách thượng đế rơi tơm xuống ngay địa ngục. Họ bị “cái bang” khoác vai d́u một cách cứng rắn lên căn pḥng "chết" chờ người thân mang tiền sang chuộc mạng. Khi trở thành khách của “pḥng chết" con nợ không c̣n cơ hội bước ra khỏi cửa ṣng bài. Trễ một ngày, số tiền nợ sẽ được cộng thêm 10% lăi.
Lân là một lưu linh lâu năm tại ṣng Kings Crown bảo “pḥng chết" của chủ sổ là một pḥng ngủ như bao nhiêu pḥng ngủ khác của khách sạn hạng 3 sao, nằm ở tầng trệt. Một người đàn ông trạc 40 tuổi, tên Phong, chủ một cửa hàng bán linh kiện xe hơi ở quận 5, TP HCM đang ngồi lấm lét ở mép giường. Bên cạnh ông Phong là “cái bang” Sơn đang ngồi b́nh thản. Cả hai đều có vẻ rất thân thiện.
Sau 10 phút "hành hạ", Sơn và ông Phong trở lại giường tṛ chuyện vui vẻ.
Bất chợt Sơn hỏi ông Phong: "Tiếp tục nghen?". Ông gật đầu rồi móc điện thoại ra bấm số. Trong khi bấm số, người đàn ông nói khẽ với Sơn: "Mày nhớ nói với vợ tao là ngày mai tao bị tháo khớp ngón tay nghen". Sóng điện thoại đă kết nối, ông Phong mếu máo khóc, run rẩy: "Em ơi cứu anh với! Tụi nó đánh anh sắp chết rồi". Sơn giật điện thoại hét: "Chị đă trễ hẹn một tuần rồi. Hôm nay không thể trễ hẹn được nữa. Chiều nay tôi chưa có tiền th́ ngày mai chị nhận được ngón tay của chồng chị đó".
Vừa nói, Sơn vừa cầm một cái bao chứa lổn nhổn lon sữa ḅ rỗng đánh tới tấp vào lưng người đàn ông. Những lon sữa ḅ rỗng va vào nhau loảng xoảng rất ghê rợn nhưng chắc chắn là không làm đau nạn nhân. Ông Phong thét từng cơn vào điện thoại: "Trời ơi, chết tôi rồi! Đau quá! Đừng đánh tôi nữa, chiều nay vợ tôi mang tiền qua mà". Người vợ xấu số của ông có lẽ đang đứt từng khúc ruột v́ nghĩ chồng ḿnh sắp bị tra tấn đến chết.
Lân khẳng định: "Những người vay tiền thế mạng chịu hợp tác th́ không ai nỡ đánh đập, chặt ngón tay, tháo khớp chân hay bán nội tạng. Tất cả những thứ đó, đa phần đều do chính người thế mạng yêu cầu. Năm 2010, thằng Tuấn vay tiền thế mạng. Vay 3 lần đầu, gia đ́nh chịu gửi tiền chuộc. Lần thứ tư, gia đ́nh nó dứt khoát không chuộc nên nó tự đạo diễn vở kịch tháo khớp ngón tay. Nó bị té xe găy ngón tay sẵn.
Chính Sơn là người chở thằng Tuấn đi nhờ bác sĩ Campuchia tháo khớp ngón tay cho nó. Chính thằng Tuấn lấy ngón tay bỏ phong b́ rồi đọc nội dung cho Sơn viết thư đe dọa gia đ́nh nó. Bây giờ thằng Tuấn cũng là một “cái bang” lê la quanh năm suốt tháng ở đây".
Cá biệt một số trường hợp vay hàng trăm triệu đồng nhưng có ư định quịt th́ chủ sổ cũng không thèm đánh cho bẩn tay. Sau khi t́m đủ mọi cách để lấy lại tiền không được, chủ sổ đành ra lệnh cho “cái bang” đưa nạn nhân lên Svayrieng cách biên giới hơn 100 km, lột quần áo trần truồng rồi thả rông ở một băi đất trống để nạn nhân tự đi bộ về Việt Nam.
Khoảng 11h ngày 27/8, Phạm Văn Hậu (32 tuổi, cư ngụ ấp An Ḥa, xă An Ninh Tây, huyện Đức Ḥa, Long An) đă bất ngờ dùng rựa chém cha mẹ ruột trọng thương rồi tự cắt gân tay, uống thuốc độc tự tử. Hung thủ được lối xóm đánh giá là một thanh niên hiền lành. Nguyên nhân khiến Hậu manh động cuồng sát cha mẹ xuất phát từ đứa em trai hư hỏng tên Phạm Văn Sáu.
Sáu thường lê la các ṣng bài bên kia cửa khẩu Mộc Bài chơi hết ngày này sang tháng khác, bỏ mặc vợ cùng đứa con trai mới 2 tuổi cho cha mẹ lo. Tháng 7/2012, bỗng dưng Sáu gọi điện từ bên kia biên giới về cho mẹ khóc lóc rằng đánh bài thua hết tiền nên vay thế mạng 7 triệu đồng, tính luôn lăi là 10 triệu đồng. Nếu không chuộc Sáu sẽ bị giết chết, đi kèm là màn kịch bị tra tấn dă man hù dọa gia đ́nh.
Cha mẹ và anh chị nháo nhào đi vay mượn tiền để chuộc mạng cho Sáu. V́ gia cảnh nghèo khó nên việc vay 10 triệu đối với cha mẹ Sáu rất khó khăn. Khi mọi người c̣n đang chuẩn bị sang Campuchia th́ Sáu trở về lành lặn. Thấy mọi người lo lắng, Sáu c̣n cười cợt: "Giả bộ vậy để coi mọi người c̣n thương Sáu nữa hay không".
Chủ sổ cho Sáu vay tiền khẳng định: "Cha mẹ nó là người cùng xóm. Chỗ quen biết ai thèm giam giữ nó làm ǵ. Tui biểu nó về kiếm tiền qua trả. Nó không chịu mà đ̣i dựng vở kịch tụi tui đánh đập, giam cầm nó để khảo tiền gia đ́nh. Nó khảo không được tự ṃ về nhà".
Về nhà vài hôm, Sáu lừa lấy một chiếc xe gắn máy khác của gia đ́nh đem bán rồi lại qua casino. Vài ngày sau, Sáu lại hết tiền điện thoại về nhà khóc lóc, gào thét bảo cha mẹ chạy vạy 20 triệu đồng để chuộc mạng. Cha mẹ Sáu lại một phen nháo nhào chạy tiền.
Các anh chị của Sáu tức giận không gom tiền cứu Sáu như lần trước nữa. Hậu cũng lên tiếng phản đối việc lo lắng quá đáng của cha mẹ. Tuy vậy, bà mẹ vẫn xót ḷng đi năn nỉ từng đứa con cho bà mượn tiền. Trong cơn bức xúc, Hậu nổi cơn điên loạn ra tay hạ sát cha mẹ rồi tự tử.
Theo
An Ninh Thế Giới