R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: May 2007
Posts: 125,352
Thanks: 9
Thanked 6,367 Times in 5,332 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 35 Post(s)
Rep Power: 160
|
Lời tự sự của cô gái một thân lên đường "Nam tiến"
Dù biết Sài G̣n không phải là thiên đường dành cho tất cả mọi người, cũng không phải thiên đường cuả riêng tôi, nhưng tôi phải chấp nhận thực tại, chấp nhận và ḥa nhập với cuộc sống mới này, tại một nơi mà hỗn tạp như một nồi lẩu bởi đủ các dư vị cuộc sống. Trời bắt đầu về khuya, cơn mưa cuối ngày nặng trĩu đă thôi trút nước, mưa to như một cơn đại hồng thủy, trong đời dường như tôi chưa từng chứng kiến một cơn mưa nào to và kéo dài tới vậy, ngoài kia trước hiên nhà chỉ c̣n văng vẳng tiếng ếch nhái kêu râm ran, kèm một vài thứ mùi ngai ngái theo gió xa xa đưa vào... Một ḿnh lặng lẽ trong căn pḥng trống, h́nh như bậy giờ tôi mới cảm nhận được hết nỗi cô đơn, lạc lơng giữa một thành phố ồn ào, náo nhiệt và sống về đêm như Sài G̣n…
Poster dự án phim ngắn Sài G̣n, Anh yêu Em
Tôi rời Hà Nội vào một ngày đầu tháng 5, khi mà thời tiết Thủ Đô đă bắt đầu với những cơn nắng đầu Hè nóng bỏng rát, với những hàng hoa bằng lăng tím cả một góc trời khu Trần Thái Tông nơi tôi gắn bó, với những tiếng ve kêu trong cơn gió chiều hàng cây Kim Mă, với những hương thơm chua chua, dịu nhẹ của những gốc Sấu già Hoàng Diệu, Trần Phú, với Chu Văn An lấp ló những cánh phượng hồng...
Giờ đây, bất giác trong ḷng tôi nhớ cồn cào Hà Nội, tôi chợt giật ḿnh v́ sao giờ này ḿnh lại đang ở đây? Ở một nơi cách HN gần 2000 cây số?
Hà Nội, nơi tôi đă có một công việc khá ổn, nơi tôi có những người đông nghiệp dễ thương, đáng yêu, những người mà tôi có thể ngồi buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, chuyện t́nh yêu, gia đ́nh, hay nói xấu một chàng trai nào đó trong công ty. Một ngày, tôi nghỉ việc, khi bước ra khỏi công ty tôi thấy một chút hụt hẫng trong ḷng, một chút suy tư, buồn và chán nản, tâm trạng đó kéo dài không lâu khi trong đầu tôi nghĩ về Sài G̣n, tôi nghĩ rằng tôi cần phải đi xa, chí ít là thay đổi không khí và thế là tôi thu dọn hành lư với ít quần áo chuyên dụng, tôi book một vé máy bay, tôi nói với mẹ và các chị rằng thôi cần phải đi công tác một thời gian dài, rồi gần một tuần sau khi nghỉ việc tôi đă có mặt tại miền Nam tổ quốc bỏ lại tất cả mọi thứ đó là gia đ́nh, là Bố già đang ốm nằm viện, là chị đầu viêm nhiễm sau sinh, là chị hai động thai nằm viện, là một ḿnh mẹ oằn ḿnh chạy ngược xuôi hết viện lại về nhà nấu cơm, chăm chị, chăm đứa cháu bé bỏng của tôi chưa tṛn tháng tuổi... Tôi thấy ḿnh là một đứa con bất hiếu, có chút liều lĩnh và hoang tưởng... Nhưng tôi đă đi rồi.
Sài G̣n đón tôi bằng cơn nắng dịu dàng hơn miền Bắc, nhưng lúc nào cũng làm người tôi đầm đ́a mồ hôi như tắm, tôi được một người bạn đón về cho ở nhờ ít bữa để t́m nhà và chờ có một công việc ổn định, và tôi ở đó... Những ngày đang chờ việc, tôi dành thời gian đi chơi và t́m hiểu về cuộc sống tôi định sẽ gắn bó dài dài, tôi đi về Miền Tây để xem cuộc sống miền sông nước, về những cây cầu giáng, cầu khỉ, tôi đi chơi với những người bạn mới ở Sài G̣n và cảm nhận sự khác biệt văn hóa giữa hai miền nam bắc, mà dù sống cùng trên một đất nước. Đă có những lúc tôi thực sự buồn, tôi buồn cũng v́ nhiều lẽ, mà những lẽ đó có thể với ai đó thật quá giản đơn…
Điều khác nhau là chàng trai Hà Nội của tôi khi đi ăn thường hỏi tôi muốn ăn ǵ, họ nhường để tôi ăn trước, họ để ư nhẹ nhàng xem tôi ăn có được không, ăn có ngon không, trong bữa ăn chúng tôi cùng nhau chuyện tṛ vui vẻ, nói về những chuyện xảy ra trong ngày, họ thanh toán các hóa đơn ăn uống, họ cũng thanh toán tất cả những hóa đơn ăn chơi khác, họ hay kể chuyện làm tôi cười và họ quan tâm cả những mối quan hệ và hỏi thăm hết những người thân trong gia đ́nh tôi, tôi vui và bằng ḷng với cuộc sống như bao lâu nay tôi vẫn vậy. Phụ nữ dù ǵ cũng là phái yếu, phụ nữ được chiều chuộng, nâng niu, phụ nữ được nhơng nhẽo và phụ nữ có quyền làm những điều ḿnh mong muốn, được khiếu nại với những người đàn ông của họ.
Chàng trai Sài G̣n không chiều chuộng tôi, họ mặc cho tôi muốn ăn uống ǵ hăy tự do, cùng nhau thanh toán hóa đơn, họ tập trung cao độ vào việc họ làm, không mời trước khi ăn, không có thói quen hỏi: “em có mệt không?”, làm lắm lúc tôi buồn muốn chết...
Chàng trai Hà Nội làm ǵ cũng rơ rệt như thời tiết miền Bắc vậy, khi đă nắng c̣n nóng hơn SG cả nhiều lần, nóng bỏng rát, khi lạnh th́ rét buốt, lạnh thấu xương tủy, họ ṭ ṃ, lễ phép và trọng hiếu nghĩa...
Chàng trai Sài G̣n phóng khoáng và tự do, ít trọng h́nh thức.
Tranh vẽ của KakaVuongDinh
Hà Nội là cuộc sống cạnh tranh tới mức khốc liệt làm tất thảy những người dân sống nơi đây lúc nào cũng trong tư thế của một binh sĩ là sẵn sàng chiến đấu. Họ sẽ cố gắng phi thật nhanh khi đèn vàng sắp hết, và họ cũng không quên lao ào ào khi đèn đỏ đang ở giây thứ 5. Mọi người đều lao vào guồng quay cuộc sống để kiếm miếng cơm, manh áo không một phút nghỉ ngơi.
Dường như người Sài G̣n không tính toán điều ǵ đó xa xôi, cuộc sống là gắn liền với những mối quan hệ, những cuộc gặp gỡ, đi chơi, giao lưu và nhiều điều hơn thế, cuộc sống cũng thật thoải mái và không nhiều toan tính.
Dù biết Sài G̣n không phải là thiên đường dành cho tất cả mọi người, cũng không phải thiên đường cuả riêng tôi, nhưng tôi phải chấp nhận thực tại, chấp nhận và ḥa nhập với cuộc sống mới này, tại một nơi mà hỗn tạp như một nồi lẩu bởi đủ các dư vị cuộc sống, của những hào nhoáng xa hoa lộng lẫy, của âm nhạc rộn ră, của những vũ trường, quán bar thâu thêm suốt sáng, là những người lao động bần cùng, đen nhẻm vất vả tất bật mưu sinh trên mỗi góc chợ, góc phố với tấm lưng áo ướt đăm mồ hôi, những khu nhà ổ chuột với tiếng ếch nhái kêu văng vẳng, tôi ḥa ḿnh vào ḍng chảy vội vă để biết ḿnh đang c̣n tồn tại và sẽ phải tồn tại v́ cuộc sống tương lai, v́ gia đ́nh và những người tôi yêu thương...
Rồi một ngày, tôi sẽ trở về Hà Nội thăm mọi người.
TM
|