Đối với tôi, việc giảm án cho Phương Uyên là một bước đi vô cùng lớn của Đảng Cộng sản trong việc hiểu biết lẫn nhau giữa những người khác chính kiến.
Một trong những quyền của con người là quyền được nói. Nếu ai nói khác mình thì giết, thì chém là việc của thời trung cổ, không phải thế kỷ 21.

Tôi sinh ra ở đây, con tôi chắc sẽ sống ở đây, con các bạn chắc cũng sẽ vậy.
Bạn sẽ nghĩ gì khi một ngày, Việt Nam có một thể chế Chính trị khác, con bạn nói lên những điều nó nghĩ theo cách các bạn nghĩ và hàng loạt những lời bình luận theo kiểu: “Ngu quá!”, “Tổ bà con mặt…dầy”, “Giết cả nhà nó đi”…..chĩa về phía con bạn?
Và tôi cũng thực sự không biết người bình luận chửi Phương Uyên hay họ chửi chính tác giả bài viết.
Nhưng dù là chửi ai thì tôi cũng không cho là phải.
Đảng Cộng sản lãnh đạo Cách mạng Việt nam từ năm 1930 đến nay đã được 83 năm. Trước năm 1975, không thể phủ nhận, đa số người Việt đã theo ông Hồ Chí Minh, ủng hộ cuộc chiến tranh của dân tộc.
Có lẽ rất nhiều lần, các bạn cho rằng Chính Quyền Mỹ cướp phá Việt Nam, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam, gây nhiều tội ác đối với dân tộc này….
Phải cay đắng mà nói rằng, các bạn nói không sai.
Tôi không thích và không bao giờ chấp nhận việc can thiệp của Hòa kỳ theo cách này.
Trên đời, chẳng ai làm đúng hết. Có kẻ sai nhiều, kẻ sai ít, và có kẻ sai rất nhiều. Một thằng tướng cướp, gây nhiều tội ác, nhưng khi nó hoàn lương, trở thành công dân mẫu mực thì chẳng có gì mà phải suốt ngày nói về quá khứ của nó.
Người Mỹ đã sớm nhận ra sai lầm của họ trong cuộc chiến ở Việt Nam từ rất lâu rồi. Nhưng với vai trò đầu tàu thế giới, chúng ta không nên đòi hỏi công bằng từ cường quốc này vì từ ngày có trái đất đến nay, đã bao giờ có công bằng thực sự hay chưa?
Sai lầm vốn là bản chất của con người, không có sai, làm sao có đúng, nhưng vấn đề là phải biết mình sai. Chủ nghĩa Phát xít đã phạm những sai lầm ghê gớm cho nhân loại, nhưng biết nhìn nhận sai lầm đã giúp người Đức, người Nhật ngửng cao đầu tiến bước và vô hình dung, họ đã một lần nữa bắt thế giới phải nể phục vì khả năng hồi sinh và sức mạnh tập thể.
Cuộc chiến chống Mỹ và Chính phủ thân Mỹ – Việt nam Cộng Hòa, kéo dài 20 năm đã cướp đi khoảng trên dưới 3 triệu người Việt Nam kể cả hai phía.
Đã bao giờ chúng ta tự hỏi là chúng ta muốn độc lập dân tộc, ấm no hạnh phúc hay Chủ Nghĩa Xã Hội?
Nếu các bạn còn nghĩ rằng Chủ nghĩa Xã hội và Chủ Nghĩa Cộng sản là có thực thì xin các bạn dừng lại tại đây và đừng đọc bài viết của tôi nữa.
Bạn tôi có nói rằng trái đất rộng, có kẻ được sinh ra nơi đất đai trù phú, kẻ sinh ra nơi khô cằn, kẻ được sinh ra lành lặn dưới ánh sáng mặt trời, kẻ bị sinh ra tật nguyền nơi tối tăm dơ bẩn, kẻ được sống nơi bờ biển cát trắng, kẻ sống trên đồi núi hiu quạnh….Và loài người đang tìm mọi cách để được ấm no cho mình, cho gia đình mình trước, sau đó là nghĩ cho đồng loại để bất công đừng có quá nhiều trên hành tinh này.
Nhưng thử hỏi, từ ngày trái đất được sinh ra đến nay, đã bao giờ hết bất công chưa?
Chúng ta không buông súng chấp nhận bất công, song hãy hiểu cho rằng bất công là một phần trong cuộc chơi.
Lý tưởng của Chủ nghĩa Xã hội đã sụp đổ. Người “anh, em” Trung Quốc thì không đáng tin cậy, Bắc Triều Tiên thì quá nhiều tai tiếng, người bạn bên kia bán cầu là Cuba thì cũng không khấm khá gì. Vậy, phải chăng chúng ta là “đỉnh cao của thế giới” trong khi chúng ta mới chỉ đủ ăn, còn rất nhiều người còn rất khổ, không đủ những chi phí chữa bệnh thông thường, không có quyền tối thiểu của con người là được sống ấm no, được chữa bệnh và luôn bị đe dọa bởi ông hàng xóm không lấy gì làm hữu hảo.
Vấn đề độc lập dân tộc và ấm nó hạnh phúc:
Mặc dù là đồng minh thân cận của Mỹ nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ người Nhật, người Hàn, người Philippin, và ngay cả người Đài Loan không có độc lập dân tộc. Còn ấm no hạnh phúc thì không ai phủ nhận điều kiện của những quốc gia này hơn chúng ta gần như về mọi mặt, trừ Philippin.
Song, việc ấm no hạnh phúc hay không còn phụ thuộc vào bản thân người dân nước đó chứ không phải lúc nào cũng do ngoại cảnh.
Các bạn sẽ bảo rằng: “À cái thằng này, ý mày nói là cuộc chiến chống Mỹ là vô nghĩa hả, mày là thằng phản động hả, giết cả nhà mày đi, hơn 3 triệu đồng bào chết là vô nghĩa hả, mày bảo chúng tao là ngu hả, hơn 3 triệu vong linh là ngu hả, đồ phản quốc…..”
Vâng, nước Đức, nước Nhật, và cả nước Ý đã có một thời rất ngu.
Nếu bạn cho đại chiến thế giới thứ II là cần thiết, không đúng, không sai thì tôi cũng cho là cuộc chiến chống Mỹ 20 năm của chúng ta là cần thiết và không đúng, không sai.
Song rất tiếc là đa số người Nhật, người Đức và cả người Ý đều cảm thấy hổ thẹn và sai lầm về cuộc chiến đó.
Còn bạn nghĩ thế nào về cuộc chiến của chúng ta thì tùy bạn.
Đảng Cộng sản thành lập năm 1930, tháng 8 năm 1945 khai sinh nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa, đến nay đã được 83 năm thì cũng chỉ là một triều đình, một thể chế Chính Trị trong 4000 năm lịch sử. Đảng Cộng sản chỉ đại diện cho dân tộc Việt nam khoảng từ năm 1945 đến vài năm sau năm 1975. Sau đó, lòng tin của người dân vào Đảng đã mất đi và đến nay, không thể phủ nhận là còn rất ít. Bạn ra ngay ngoài cửa, tất nhiên không phải cửa của Bộ Công an, và hỏi tất cả người dân lao động xem họ nghĩ gì về Đảng. Bạn đừng mặc áo cảnh sát, hãy ăn mặc lôi thôi như một người dân bình thường. Họ sẽ cho bạn câu trả lời.
Nếu bạn tự cho mình là “số ít tinh hoa” hay “vượt trội” của dân tộc Việt Nam thì bạn hãy đừng quên rằng, Đảng Cộng sản là đại diện của giai cấp công – nông hay của những kẻ khốn khổ.
Giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo, không phải “số ít tinh hoa” hay “vượt trội”.
Ngày xưa, tôi được học chính trị như thế.
Những người khốn khổ mà không tin Đảng nữa thì Đảng sẽ dựa vào ai?
Bầu trời xanh kia hết mưa lại nắng. Một ngày, thể chế của các bạn sẽ không còn nữa. Tôi mong muốn một sự thay đổi, nhưng hơn hết, tôi muốn một sự thay đổi từ trong từng con người Việt Nam, không phải giết, chém, chửi nhau là ngu, là đồ nọ, đồ kia.
Việc đó tôi thấy hợp hơn ở một khung cảnh chợ búa ít học chứ không phải một môi trường tranh luận lành mạnh.
ttxva