Dân nghèo th́ vẫn cứ nghèo, cán bộ hưởng lương nhà nước nhưng tậu nhà lầu xe hơi là chuyện b́nh thường. Trong khi đất nước Việt nam c̣n nghèo, chính quyền CSVN lại dự kiến đầu tư tiền tỷ lấy từ ngân sách nhà nước xây nghĩa trang cho cán bộ. Liệu dự án này có thật sự cần thiết?

Mới đây, UBND TP Hà Nội phối hợp với Bộ Xây dựng tổ chức lễ công bố Quy hoạch chi tiết xây dựng tỉ lệ 1/500 Nghĩa trang Yên Trung (huyện Thạch Thất, Hà Nội) để phục vụ nhu cầu an táng cán bộ cao cấp. Nguồn vốn dự kiến hơn 1.400 tỉ đồng sẽ lấy từ ngân sách nhà nước. Theo tôi, việc này chưa cần thiết.
Dân c̣n nghèo, nợ công cao
Thứ nhất, 2017 là năm mà Việt Nam phải chịu rất nhiều tổn thất từ thiên tai, với 386 người chết và mất tích, hàng ngàn người dân mất nhà cửa, thiệt hại về kinh tế khoảng 60.000 tỉ đồng, sản xuất đ́nh trệ. Cuộc sống của nhân dân đang gặp rất nhiều khó khăn, đặc biệt là nhân dân các vùng bị ảnh hưởng trực tiếp như: Sơn La, Yên Bái, miền Trung, Tây Nguyên và các tỉnh miền Tây Nam Bộ. Chi một phần ngân sách trong dự án xây dựng nghĩa trang ngàn tỉ để giúp nhân dân ở các vùng này khắc phục thiên tai, ổn định cuộc sống để phát triển là việc làm ư nghĩa và cần thiết hơn bao giờ hết.
Thứ hai, các đại án tham nhũng gần đây dù đă được cơ quan có thẩm quyền điều tra và xử lư nghiêm nhưng việc truy thu tài sản tham nhũng đang gặp rất nhiều khó khăn. Trong khi đó, nhà nước thiếu vốn trong đầu tư phát triển trên nhiều lĩnh vực; nhiều dự án đầu tư dở dang, ngưng trệ kéo dài, thậm chí "đắp chiếu" v́ thiếu vốn.
Thứ ba, hiện cả nước có 64 huyện nghèo và hơn 1,9 triệu hộ nghèo. Nhân dân ở các huyện này đang rất cần sự hỗ trợ về tài chính để ổn định cuộc sống; chính quyền các huyện này cũng rất cần ngân sách để xây dựng kết cấu hạ tầng nhằm phát triển địa phương. Rất nhiều trường học không điện, không nước, không nhà vệ sinh; bệnh viện quá tải, 2-3 bệnh nhân nằm chung một giường; nhiều con đường, cây cầu xuống cấp trầm trọng…
Thứ tư, chúng ta đang phải đối mặt với nợ công. Đành rằng muốn xây dựng để phát triển th́ phải có vốn, không có vốn th́ phải vay nhưng vay th́ phải trả. Hiện nay, nợ công của Việt Nam ở mức cao, khoảng 3,1 triệu tỉ đồng. Tính ra mỗi người dân phải "gánh" khoảng 30 triệu đồng. Năm 2018, cùng với việc xác định bội chi ngân sách ở mức 3,7% trên GDP, nợ công theo dự kiến của Bộ Tài chính sẽ ở đỉnh mới là 63,9% GDP. Nợ công dù trong ngưỡng an toàn th́ cũng là nỗi lo của người dân.
Sống gần dân, chết cũng gần dân
Thứ năm, mai táng bằng h́nh thức địa táng là phong tục của ông cha ta, khi chết ai cũng như nhau, mỗi người có 2 m2 đất. Trong các nghĩa trang liệt sĩ, cán bộ, chiến sĩ trong các cuộc chiến tranh vệ quốc đă anh dũng hy sinh được đặt nằm bên nhau, mỗi người chỉ 1 m2 đất. Tuy vậy, họ vẫn luôn sống măi trong kư ức của nhân dân. Ngày nay, do dân cư đông đúc, quỹ đất có hạn và giải quyết vấn đề ô nhiễm về nguồn nước, không khí nên chúng ta đang vận động mai táng bằng h́nh thức hỏa táng. Nhiều tỉnh, thành hiện đă có đài hỏa táng, việc thực hiện hỏa táng không c̣n xa lạ. V́ vậy, lấy tiền ngân sách để xây mộ cho cán bộ cấp cao, mỗi ngôi mộ có khuôn viên 25 - 35 m2 th́ đúng là… rất lạ.
Thứ sáu, nhân dân là lực lượng to lớn trong sự nghiệp cách mạng của Đảng ta. Mối quan hệ của Đảng với nhân dân vô cùng mật thiết, máu thịt. Bác Hồ đă khẳng định: "Đảng với dân như cá với nước". Đảng ta ngoài lợi ích của nhân dân, của dân tộc không c̣n lợi ích nào khác. Chúng ta đang ra sức thực hiện Quy định số 101 của Ban Bí thư về trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ lănh đạo chủ chốt và Chỉ thị số 05 của Bộ Chính trị về đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh. Chúng ta đang tổ chức tuyên truyền cho cán bộ, đảng viên phải sống gương mẫu, giản dị, khiêm tốn, tiết kiệm, trọng dân, gần dân, hiểu dân; chống quan liêu, tham ô, lăng phí, vô cảm… Sống gần dân th́ chết cũng gần dân. Đó là lẽ thường t́nh, những anh hùng, danh nhân cho đến thường dân từ xưa đến nay chưa ai làm khác.
Thứ bảy, dân tộc ta là một dân tộc yêu ḥa b́nh; trọng t́nh nghĩa; sống gắn bó thủy chung từ trong gia đ́nh, họ hàng, làng xă. Cho nên ở đâu, làm ǵ th́ h́nh bóng người thân, quê nhà vẫn luôn hiển hiện trong trái tim chúng ta. Chẳng ai muốn tha hương, bất đắc dĩ mà đi th́ già cũng t́m về. Kể cả khi phải chết nơi đất khách, con cháu cũng t́m cách đưa về. Điều này đă ăn sâu vào tâm thức người dân như một lẽ tự nhiên mang đậm nét tâm linh. Có ai muốn ḿnh sau khi chết lại nằm xa người thân, xa đất mẹ?