:haf ppy: Cô gái Củ Chi chỉ cu hỏi củ chi
Anh trai Giải Phóng phỏng giái hô giải phóng
thằng cu du kích dích ku la du kích
Lính mà em đối đáp nha.. "Gái Củ chi, chỉ cu, hỏi củ chi".
“ Trai Hóc Môn vừa hôn vừa mốc “
“Trai "củ chi" chỉ cu hỏi " củ chi"
"Gái Hàng Chuối chuồi háng bảo hàng chuối".
"Anh cà phê cà chị cà phê, cà đúng chỗ phê mà phê đúng chỗ cà”
“Anh tiểu thương thương chị tiểu thương, thương đúng chỗ tiểu mà tiểu đúng chỗ thương”
-Ông già gân gần da đúng già gân.
-Thằng Đá Bèo, đéo bà đương đá bèo
"Cô mang bầu đang hái bầu,hái một ḿnh chả có bạn cũng chả có bầu".
"Cậu nuôi chim đang mớm chim,mớm cùng bạn mà hai người sao có ba chim."
The Following 2 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Từ quận Ninh Hoà theo quốc lộ 21 đi Khánh Dương, sẽ ngang qua Trung tâm Huấn luyện Biệt Động Quân Dục Mỹ. Đây là một yếu khu quân sự, bao gồm Trường Pháo Binh, Trung tâm huấn luyện Lam Sơn, cùng sân bay Dă chiến. Trung tâm Huấn luyện Biệt Động Quân ngoài việc đào tạo tân binh c̣n đảm nhận Huấn luyện về Rừng Núi Śnh Lầy và Viễn Thám. Khóa sinh thụ huấn được tuyển chọn từ các đơn vị của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Riêng khóa RNSL trao đổi kinh nghiệm chiến trường theo từng địa thế. Các phái đoàn Quân sự ngoại quốc viếng thăm Trung tâm, nh́n thao trường và kỷ luật, đều công nhận đây là ḷ luyện thép bậc nhất của vùng Đông Nam Á.
Kể từ khóa 16 tất cả những Sinh viên Sĩ quan Trường Vơ Bị Quốc Gia Việt Nam trước khi ra trường phải thụ huấn ở Trung tâm Huấn luyện Biệt Động Quân Dục Mỹ. Khởi đầu chỉ có hai tuần, nhưng những khóa kế tiếp theo chương tŕnh Huấn luyện lần lượt thay đổi đến sáu tuần lễ. Ngoài những hiểu biết về Văn Hóa và căn bản Quân Sự cấp Đại đội, Bộ chỉ huy nhà trường muốn người Sĩ quan tốt nghiệp có đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu thực tế trên 4 vùng Chiến thuật làm hành trang xông vào lửa đạn.
Thu thập kết quả của từng khóa, Bộ chỉ huy nhà trường đă có một kế hoạch thật chu đáo cho khóa 22 theo chương tŕnh thụ huấn 2 năm, những buổi thuyết tŕnh, những kinh nghiệm từ Niên Trưởng Phạm xuân Thất Sĩ quan cán bộ đă hoàn tất khóa học này. Được sự chấp thuận vào tháng 8, các SVSQ sắp thụ huấn Dục Mỹ, tập họp tại sân cờ và bắt đầu chạy bộ lúc 6 giờ sáng theo lộ tŕnh qua miếu Tiên Sư, Chi Lăng ra Hồ Than Thở rồi ṿng ngược trở về trường. Mươi phút sắp xếp pḥng ngủ, tập họp dùng điểm tâm, chúng tôi đến pḥng học hoặc ra băi chiến thuật. Ngày trôi qua, bước chân thêm vững chắc, chúng tôi chạy xa đến trường Yersin bên hồ Xuân Hương, hít thở không khí mù sương của thị xă Đà Lạt, vừa chạy vừa đếm số, âm thanh vang vọng phá tan cảnh tĩnh mịch trên núi đồi, kèm theo những nụ cười rạng rỡ.
Sự hy sinh của SVSQ Huỳnh văn Thảo trong ngày bầu cử Tổng Thống cũng là tuần cuối cùng phải rời trường Mẹ. Nỗi buồn mất bạn, nhưng nhiệm vụ c̣n nhiều thử thách, chúng tôi chuẩn bị hành trang gồm ba lô, súng đạn, bidong, gamen, ca inox, túi quân trang vỏn vẹn bộ quân phục tác chiến, một bộ kaki vàng , Poncho, vơng nylon, mùng, mền, cùng vài vật dụng lỉnh kỉnh cá nhân. Đặc biệt vơng nylon và dây chúng tôi đặt mua ở gian hàng chị Chúc trong khuôn viên chợ Đà Lạt. Châm ngôn “Chúng tôi không màng an lạc dễ dàng, mà chỉ khát khao gió mưa cùng nguy hiểm” làm háo hức ḷng người trai trẻ cố t́m giấc ngủ trong màn đêm, nhưng vẫn nghe những bước đi chậm răi của toán tuần tiễu.
Trung Tâm Huấn Luyện Biệt Động Quân
Phi cơ C.123 đưa chúng tôi từ Cam Ly đáp xuống sân bay dă chiến Lam Sơn. Không khí nóng ập vào bụng phi cơ vừa hé mở, trước mắt là băi cát trắng cùng những bụi chồi nhỏ bên ngoài hàng rào kẻm gai, xe GMC chờ sẵn và chở chúng tôi đến doanh trại trong Trung tâm Huấn luyện Biệt Động Quân Dục Mỹ với toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đó là dăy nhà có vách và mái lợp, tất cả đếu bằng tole, chung quanh toàn cát trắng, Khí hậu thay đổi đột ngột từ sự mát mẽ của Đà Lạt qua cái nóng của Dục Mỹ, lại thêm doanh trại toả nhiệt nên mồ hôi toát ra làm cơ thể bải hoải. Được sự hướng dẫn bỏ viên thuốc muối vào bidong nước và lắc đều trước khi uống, muối khoáng được bồi đấp, nên cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngày hôm sau chúng tôi bị chia ra làm hai toán, màu vàng và màu đỏ. Theo danh sách, số thứ tự thay thế tên của khóa sinh. Thảo ở toán màu vàng, và là Biệt động quân 71. Cả ngày chúng tôi sắp xếp chổ ngủ, tháo bảng tên cũ thay bảng khác bằng số và may màu của toán nơi cổ áo. Đây là thời gian để cơ thể thích hợp dần với không khí mới. Hai Sĩ quan Biệt Động Quân là Trung úy Triêm, Sĩ quan Kỷ luật và Thiếu úy Cho, Sĩ quan phụ tá. ra lệnh tập họp theo thời gian, chấn chỉnh dằn mặt và đếm số trước khi dẫn chúng tôi đến nhà ăn của trung tâm.
Ngày kế tiếp, chúng tôi phải trải qua cuộc khảo sát về thể lực như leo giây, hít đất, hít trên xà ngang, chạy tốc độ 100 thước, đặc biệt chạy ṿng quanh 3 cây số. Sau bữa cơm chiều, chúng tôi được thoải mái đi câu lạc bộ, cũng như nh́n cảnh sinh hoạt của các khóa sinh Biệt Động Quân.
C̣i tu huưt vang lên, chúng tôi túa ra sân tập họp một cách nhanh chóng, Trung úy Sĩ quan Kỷ luật cho biết hôm nay là ngày khai giảng, chúng tôi chạy sáng, rồi trở về dùng điểm tâm, sau đó đến pḥng hướng dẫn về chương tŕnh thụ huấn. Đă được tập luyện sẵn, buổi chạy sáng đầu tiên theo quốc lộ 21 đến chợ Dục Mỹ rồi trở về làm hai vị Sĩ quan cán bộ và các Hạ sĩ quan phụ tá phải cố gắng mới bám sát theo chúng tôi.
Rời khỏi doanh trại là chúng tôi chạy đều bước, súng cầm tay, đếm số và lập lại theo lời hướng dẫn của thiếu úy Cho:
Ta là, ...ta là
Biệt Động, ...biệt động
Không thích,...không thích
đi xe, ...đi xe
chỉ thích, ...chỉ thích
chạy bộ, ...chạy bộ
một hai ba bốn, ...một hai ba bốn.
Tuần lễ đầu được huấn luyện trong lóp học, chúng tôi phải xưng hô theo cấp bậc của Sĩ quan phụ tá Kỷ luật, và các Hạ sĩ quan Huấn luyện viện. Chẳng hạn như :
- Chào Trung Sĩ huấn luyện viên, Biệt động quân 71 ,....
Đối với chúng tôi, chạy sáng, hoặc chạy bộ đến lớp học, giống như giai đoạn tân khóa sinh, thời gian đó chúng tôi là những bạch diện thư sinh, bước vào ngưởng cửa nhà binh với bầu nhiệt huyết, giờ đây đă trải qua 22 tháng quân trường, có một sức lực dồi dào với tâm niệm bảo vệ Tổ quốc, phục vụ Quân đội. sẵn sàng vượt qua những thử thách đang chờ đón tại ḷ luyện thép.
Vào tuần thứ hai sau khi chạy sáng, trở về xếp giường ngủ, chúng tôi tập họp, giá súng trước nhà ăn, dùng điểm tâm, rồi súng cầm tay chạy đều bước, vừa đếm số, vừa hô to :
Ta là Biệt Động,
không thích đi xe,
chỉ thích chạy bộ…
Những chiếc xe đ̣ trên Quốc lộ 21 đôi lúc phải nối đuôi sau đoàn quân và khi đường trống, vượt qua với những bàn tay vẫy chào. Kể từ lúc này cơm trưa được xe chở ra băi học cho chúng tôi, vùng này cát trắng, những bụi rậm thấp, thỉnh thoảng có vài cây cao không quá 4 thước tây, bóng mát không đủ che vào lúc trưa, do đó ngoài băi học cũng là cách luyện tập cơ thể thích ứng với mọi hoàn cảnh. Súng theo thế tác chiến, đội h́nh chiến thuật, lúc chuyển quận sang băi học khác, bước chân trên cát trắng như tŕ kéo mạnh, thêm cái nắng mặc t́nh đùa nhảy trên phần da thịt bên ngoài bộ quân phục tác chiến. Kỷ thuật uống nước có pha viên thuốc muối trong bi đong được chúng tôi áp dụng, giử nước trong miệng, rồi từ từ cho từng ngụm nhỏ vào thực quản, mồ hôi thoát ra chúng tôi không lau khô, một vài cơn gió nhẻ nhẹ làm cơ thể cảm thấy mát mát dễ chịu.
Gian nan nhất là vượt đoạn đường chiến binh trong thời gian ấn định. Số lượng chướng ngại vật nhiều hơn, leo thang cao hơn, ḅ dưới hàng rào kẽm gai thấp hơn, vượt tường nhà, cửa sổ …, tuy nhiên chúng tôi có điều kiện tốt là Sinh viên Sĩ quan, cuộc sống ở Quân trường điều độ, thể chất được tập luyện, nên chúng tôi đều vượt qua.
Tất cả các băi học đều trên cát trắng, không một bóng cây, chỉ riêng về lớp học ḿn bẫy, có vài cây nhỏ và những đám chồi lấp thấp tạo ra bóng mát. Buổi sáng sau phần tŕnh bày sơ lược về tác dụng của ḿn bẫy trong chiến tranh du kích, chúng tôi được Huấn luyện viên cho nghỉ giải lao. Chương tŕnh thụ huấn liên tục, không ngày nghỉ, cho nên khi được lệnh chúng tôi t́m bóng mát và ngă người trên cát, mươi phút thoải mái, Khi được lệnh huấn luyện viên trở về lớp học, người th́ chân đá vào dây nhỏ, người th́ vừa ngồi xuống trên băng gỗ, những tiếng nổ vang lên mọi nơi, chúng tôi bị vướng ḿn bẩy, Sau khi được huấn luyện viên cho đứng lên, ngồi xuống vài lần, rồi tan hàng ra ngoài nghỉ thêm mươi phút để các phụ tá tháo gở dây bẫy. Vào bóng mát, chúng tôi lại nghe tiếng nổ trong đám chồi. Bài học về ḿn bẫy một cách thực tế và thật bất ngờ, luôn xảy ra nhất là những vùng xôi đậu .
Chúng tôi được ḅ dưới hỏa lực với tiếng đạn xé gió rợn người, tạo cái cảm giác đang hiện diện trên chiến trường. Chúng tôi được thực tập làm "Đề lô" điều chỉnh hỏa lực yểm trợ trên sân giảm xạ tại trường Pháo Binh. Hai khẩu đại bác nhỏ, bắn bằng hơi, và rất chính xác.
Tại căn cứ núi Đeo, có nhiều băi tập, như băi tuột núi, băi thoát hiểm mưu sinh, băi đi dây kinh dị và đi dây tử thần, đặc biệt có làng việt cộng, những vị trí căn bản mà địch quân có thể ẩn núp như trên mái nhà, trong vách, chổ trú tạm trú ngầm dưới bếp, dưới bụi tre mà những ống tre già là lổ thông hơi và lắng nghe động tỉnh. ...
Đối với chúng tôi đó là những bài học mới lạ nên gây nhiều cảm hứng thích thú. Sau gần mười lăm phút chạy đều bước, chúng tôi đến căn cứ núi Đeo. Trong lúc dừng nghỉ, chúng tôi đi ṿng quanh đài tuột núi. Một tháp xây bằng xi măng cao khoảng 20 thước, mặt quay về lớp học th́ thẳng tắp, mặt bên sau chia ra nhiều tầng và có cầu thang đi lên, tầng cuối cùng có một khoảng bằng phẳng và có những ô cửa lớn như trên các cổng thành cổ. Bài học được huấn luyện viên hướng dẫn rành mạch, với những kinh nghiệm của bao nhiêu khóa đă thụ huấn, huấn luyện viện tŕnh bày vắn tắt, dễ hiểu cũng như giới thiệu vài phương pháp dùng để di chuyển xuống những vách núi, như thế choàng vai dùng cho vách núi thoai thoải, đặc biệt vách núi đứng phải dùng cái móc khóa c̣n gọi là tuột dây Thụy Sĩ.
Sau phần tŕnh bày, chúng tôi quan sát Huấn luyện viên Biệt Động Quân biểu diễn các tư thế tuột núi khác nhau, cũng như cấp cứu trong trường hợp khóa sinh bị trở ngại, treo lơ lửng trên dây. Chúng tôi thực tập cột dây đai choàng qua hai bên đùi rồi cột lại quanh bụng, Tuần tự từng người theo lệnh của huấn luyện viên leo lên đài. Càng lên cao cảm thấy sức nặng bị giảm đi, trên tầng cuối cùng, mỗi cửa sổ có một huấn luyện viện hướng dẫn, kiểm soát kỹ càng lại dây đai có chắc chắn không, cách móc khóa Thụy Sĩ vào dây đai và quấn một ṿng vào dây tuột núi. Tùy theo bạn thuận tay trái hoặc phải, tay thuận nắm vào phầu dây phía trên cao, tay c̣n lại nắm vào dây bên dưới làm nhiệm vụ một cái thắng. Đứng tư thế nghiêng người nơi cửa sổ, Thảo hô to :
- Biệt động quân 71 xuống núi.
Rồi nhún chân búng người rời khỏi đài.
Khi đứng nghiêng người nơi cửa sổ, Thảo thấy sợ sợ, nhưng lúc tuột xuống và thắng lại nửa chừng, rồi lại nhún chân búng người lần nữa lúc thắng lại th́ chân đă chấm đất nhẹ nhàng. lúc đó mới thấy sảng khoái.
Thảo mở dây đai cùng khóa Thụy Sĩ, găng tay, trao lại cho huấn luyện viên rồi trở vào hàng ngồi nh́n bạn ḿnh. Trong bài học này, bạn Lê văn Khen v́ nâng phần phía sau để thắng quá cao, nên dây cọ sát mạnh vào mông làm phần da vùng này bị phỏng. Một số yêu cầu được tuột dây lần nữa, nhưng không được chấp thuận.
Bên cạnh có băi học đi dây tử thần sát bờ sông Cay. Một điểm đặc biệt là có mấy cây cổ thụ cao và to mọc hai bên bờ, Sau khi được hướng dẫn thật kỹ càng, chúng tôi tuần tự theo thang dây leo lên cao, rồi đi Dây Heo lần ra ngă tẻ của dây, hai tay nắm chắc và đeo ṭn ten. Thảo nh́n thẳng về phía trước và hô to :
- Biệt động Quân 71 xuống suối.
Rồi buông tay rơi xuống. Huấn luyện viên hướng dẫn cho biết đừng có nh́n xuống suối thấy cao quá, hoảng sợ không dám buông tay.
Quả thật vậy, sau khi hô to 3 lần :
- Biệt động quân số 2 xuống suối, Sát... Sát... Sát.
Nhưng anh vẫn nắm chặt sợi dây. Anh định co người lên để móc chân vào dây ḅ ngược trở lại, nhưng không thể co cao hai chân được, đeo măi đến lúc sức không kham, đành nhắm mắt xuôi tay rơi xuống.
Trường hợp không biết lội, phải hô to :
- Biệt động Quân … không biết lội xuống suối.
Khi bạn rơi xuống sẽ có chiếc xuồng cao su vớt bạn lên, hy vọng không ai bị uống nước.
Xong dây kinh dị, chúng tôi theo thang dây lên khá cao của một cây cổ thụ khác, lần theo cầu với ba sợi dây cáp bắc qua sông. Nhiều người cùng bước trên cầu dây nên nó nhún nhảy, đong đưa, nếu không cẩn thận sẽ bị hất văng xuống nước,
Qua hết cầu dây, chúng tôi tiếp tục leo lên cao, lần này là thanh gổ đóng dính vào thân cây. Cứ ngước mặt nh́n lên và vững tay nắm. Cuối cùng tới sàn gỗ. Giống như các bạn, sau khi nhận những lời dặn của huấn luyện viên, hai bàn tay Thảo nắm vào cái móc của ṛng rọc nằm trên dây cáp. Như mọi lần, Thảo hô to và lập lại
- Biệt động Quân 71 xuống suối.
Thảo đu nhẹ để hai chân hỏng trên sàn gổ và ṛng rọc bắt đầu lăn xuống dốc càng lúc càng nhanh.
Âm thanh cọ sát của ṛng rọc và dây cáp bọc kín đôi tai, nhưng cặp mắt dán chặt vào người huấn luyện viên đứng bên bờ sông gần cuối phần dây. Khi người này phất cờ màu đỏ, Thảo co cao hai chân thẳng góc với thân ḿnh rồi buông ṛng rọc. Người Thảo chạm ngay mặt nước, ch́m xuống, Thảo ngoi đầu lên và lội vào bờ.
Tại băi thoát hiểm mưu sinh, chúng tôi làm bẫy c̣ ke căn bản, chặt dây leo để lấy nước uống, Trong trường hợp không có địa bàn, t́m cách định hướng vào ban ngày có mặt trời, và ban đêm xem sao Bắc Đẩu và Thập Tự. …tất cả những kinh nghiệm thực tế giúp chúng tôi vững tin hơn.
Căn Cứ Núi
Ba tuần lễ tại trung tâm huấn luyện trôi qua, chúng tôi được chở vào Căn Cứ Núi nằm trong dăy Chu Giung, từ xa chúng tôi thấy thác nước cao đổ xuống thật đẹp. Vùng này có những vách núi thoai thoải, chúng tôi thực tập dùng thế choàng vai để vượt qua và tiếp tục cuộc di hành.
Vào đến căn cứ Núi, chúng tôi được răi đều thành tuyến, cột dây vơng, mắc Poncho làm mái che mưa v́ vùng này cây rừng rợp mát, có những hố cá nhân đào sẵn để sẵn sàng chiến đấu. Buổi sáng được đánh thức và tập hợp ngay trung tâm căn cứ. Nơi đây có một khoảng trống, răi rác vài căn lều vải như ban cứu thương, bộ chỉ huy căn cứ và băi học. h́nh như các huấn luyện viên cùng phụ tá, ban đêm phải đi kích để giử an toàn cho khóa sinh v́ vùng này nguy hiểm. Buổi sáng là phần giảng dạy về lư thuyết cùng kinh nghiệm thực tế, sau đó huấn luyện viên chia chúng tôi thành các tiểu đội rồi chỉ định từng tiểu đội trưởng cùng một sĩ quan Biệt Động Quân đi theo giám sát. Cơm trưa và nước trà nóng được chở vào căn cứ, tùy theo khả năng tài chánh, có thể mua thêm thức ăn như hộp thịt heo ba lát, hay trái cây. Mọi người cố gắng dùng bữa thật nhanh để có chút th́ giờ nghỉ thoải mái Sau đó chúng tôi đi thám sát mục tiêu, kỷ thuật ngụy trang và di chuyển được áp dụng triệt để, những người lính Biệt động quân giả địch quân hiện diện sinh hoạt tại mục tiêu. Trở về căn cứ lập sa bàn, thảo kế hoạch, ban lệnh hành quân, dùng xong cơm chiều tất cả chuẩn bị ngụy trang, cột chặc quân phục, dùng lá cây mục (Có chất lân tinh) gắn trên lưng để người đi sau nh́n thấy, giữ đội h́nh di chuyển, dấu hiệu nhận dạng cho cuộc đột kích vào ban đêm và rút lui nhanh. Người sĩ quan giám sát có quyền khai tử khóa sinh nào không theo đúng những kỷ thuật tác chiến, người khóa sinh bị chết sẽ bị trừ vào điểm tổng kết tốt nghiệp.
Đây là vùng núi, có những thông thủy thượng nguồn của ḍng suối, lúc chúng tôi đi qua nước chỉ lấp xấp tới đầu gối, nhưng sau đó cơn mưa trút xuống tầm tă, khi đột kích xong, chúng tôi rút lui nhanh về th́ con suối trở thành rộng lớn, nước chảy cuồn cuộn. Một sợi dây cáp to bắt ngang qua, nhưng vẫn c̣n bên dưới mực nước, kỷ thuật là người phải đứng trước dây cáp, đưa lưng về phía thượng lưu, khi phăng theo dây mặt nh́n về hạ lưu xuôi ḍng chảy của nước. Toán chúng tôi có người bị bung khóa dây súng, khẩu Garant trôi theo ḍng lũ. Về đến căn cứ cũng 3 giờ sáng. cố gắng cởi đôi giày trận, thoa thuốc chống muỗi rồi ngă người lên vơng.
Ba ngày sau, chúng tôi tấn công, đột kích cấp Trung đội và cuối cùng là hành quân cấp Đại đội. Trước tiên là Đại đội di chuyển lập căn cứ bí mật, từ đây tung ra các toán thám sát, phối hợp tin tức, lập sa bàn, ban lệnh hành quân và xuất phát tấn công hoặc đột kích ban đêm.
Trong lúc mở đường, khinh binh tiền sát Hoàng ngọc Can ra hiệu lệnh báo cáo có nhiều dấu chân Cọp, tuy nhiên ban ngày và cả đoàn quân trang bị Carbin M2, Garant M1, mà đạn đă lên ṇng th́ có sợ chi. Trong đêm tối đóng quân tại căn cứ bí mật, anh Can có cái vơng Mỹ với mùng và poncho dính chung vào nhau. Khổ vơng dài, nên anh cột dây vào hai thân cây hơi nhô ra ngoài ṿng pḥng thủ và sát cận đường ṃn xuống suối.
Bỗng nhiên có loạt tiếng súng nổ lúc nữa đêm, phản ứng cấp thời là lăn ra khỏi vơng, chụp khẩu Garant, nhảy xuống hố, tiếng người Sĩ quan Biệt Động Quân giám sát :
- Chắc bị rồi
Thảo phân vân cố mở mắt thật lớn quan sát phía trước, chợt có tiêng la trong đêm vắng càng làm tăng thêm sự kỳ bí. nhưng vài phút sau được biết bạn Hoàng ngọc Can bị Cọp chụp vào vơng, may anh này ôm súng Carbin ngủ nên bóp c̣, súng nổ làm chúa sơn lâm phóng đi mất. Anh Trương văn Tang nghe súng nổ giựt ḿnh tỉnh giấc, tay vội chụp khẩu Garant, té ra là con rắn nên hoảng hốt la lên. Anh Can được tản thương về bệnh viện Nguyễn Huệ ở Nha Trang và cũng từ đó anh có một tên ngộ nghĩnh : “Can Cọp vồ”.
Đại đội tấn công mục tiêu vào lúc rạng đông, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đơn vị di chuyển nhanh đến điểm tập trung và có xe chở về Trung tâm huấn luyện. Đây là lúc để chúng tôi tẩy sạch bụi hành quân và chuẩn bị đến Căn Cứ Rừng vào sáng sớm hôm sau.
Căn Cứ Rừng
Buổi chiều đầu tiên tại căn cứ rừng Thảo và các bạn được tự do ra suối nước nóng, nh́n nước phun ra từ những tảng đá, khói tỏa mù mịt, đi lần theo ḍng chảy thật xa, nước nguội dần, nơi đây cuối tuần người dân đến vui chơi, họp mặt cũng như cắm trại.
Chúng tôi bố trí thành tuyến đóng quân, đào hố chiến đấu. Cũng những bài học tuần thám, đột kích, tấn công…nhưng ở địa thế rừng, đặc biệt vùng này tránh đừng bước vào ḍng nước đục như sửa, da chân sẽ bị lột, tróc ra. Trong rừng có nho dại và nhiều dây leo để lấy nước uống.
Cả yếu khu Dục Mỹ và các căn cứ thao dượt thường hay có mầm bệnh ngă nước nên thỉnh thoảng trên bầu trời, lời nói được lập đi lập lại phát ra từ một chiếc phi cơ quan sát
- Để bảo vệ sức khoẻ cho đồng bào, chúng tôi sẽ phun thuốc diệt trừ muỗi gây sốt rét. thuốc chỉ tác dụng giết muỗi mà thôi, không có hại ǵ đến đồng bào.
Mươi phút sau, một chiếc máy bay phun thuốc như những hạt sương nhỏ Mặc dù chúng tôi đă bắt đầu uống thuốc ngừa sốt rét chloroquine một tuần trước khi lên đường đi Dục Mỹ, một vài người lên cơn sốt và được chở về bệnh xá.
Sau phần lư thuyết và kinh nghiệm chiến trường vào buổi sáng, buổi chiều từng toán tổ chức thám sát, các Sĩ quan giám định đi theo và đóng góp ư kiến lúc bàn thảo kế hoạch trên sa bàn. Đây là địa thế rừng, không có những thông thủy làm điểm chuẩn, lá cây che kín bầu trời, sau khi đột kích lúc nữa đêm, phân tán về điểm tập trung rồi rút quân, trời tối khó xác định toạ độ, định hướng bằng địa bàn nên có toán về đến căn cứ lúc b́nh minh. Những ngày ở căn cứ, nếu mọi việc tốt đẹp, về sớm nhất cũng phải hai, ba giờ sáng, chợp mắt bốn, năm tiếng đồng hồ cũng tạm đủ, c̣n vể quá trễ coi như phải chống mí mắt lên để học bài chiến thuật kế tiếp.
Hai ngày thực tập cấp tiểu đội, ba ngày cấp Trung đội và cuối cùng cấp Đại đội. Chúng tôi xếp Poncho, cuộn tṛn vơng nylon, lấp hố, di chuyển lập căn cứ bí mật, và tấn công mục tiêu địch vào lúc rạng đông. Điểm tập trong ngoài quốc lộ 21, nơi đây có đoàn xe đưa chúng tôi về Trung tâm Huấn luyện để chuẩn bị ngày mai đến Căn Cứ Śnh Lầy.
Căn Cứ Śnh Lầy
Buổi sáng tập họp lên xe, Thảo mới biết hơn hai mươi bạn đă nằm bệnh xá v́ sốt rét, anh em trong hàng quân nh́n nhau ái ngại, nhưng chỉ c̣n một tuần cuối cùng là chấm dứt khoá học, phải ghi nhớ uống thuốc Chloroquine đúng định kỳ, thoa thuốc chống muỗi và ngủ trong mùng, dù rằng kim chích của muỗi vẫn xuyên qua vơng và mùng, tuy nhiên cẩn thận đề pḥng vẫn tốt hơn.
Xe chở ra ngă ba Ninh Ḥa rồi xuôi về hướng Nha Trang. Đây là quê nội của Thảo. Căn nhà của Bác Hai nơi bến xe đ̣ đi Vạn Giả, nhớ con sông chảy qua nhà ga xe lửa vào mùa nắng lộ ra những đụn cát, nơi Thảo cùng anh Lai con bác Hai đùa giởn với bạn lối xóm rồi nhảy xuống sông. Mười hai năm không có dịp trở lại.
Đoàn xe qua khỏi đèo Rọ Tượng một quảng rồi tẻ về hướng biển, đó là căn cứ Śnh Lầy.
Vùng này chỉ có bầu trời và nước mặn, chúng tôi phải kết hợp hai Poncho để làm lều, dùng vơng che hai đầu. Khác biệt với căn cứ núi và rừng, ban ngày chúng tôi bị mặt trời giận dữ quan sát, ban đên được các v́ sao soi sáng vỗ về, bước chân khuấy động mặt nước vẽ thành những đường sáng. Làn da chúng tôi bắt đầu sạm nắng, những vết xước do cây rừng gây cảm giác khi chạm vào nước mặn, nhưng sau đó được chữa lành nhanh chóng. Thêm một số bạn được chở về bệnh xá. Ban ngày học lư thuyết, ban đêm thực hành, người đẫm ướt, b́ bơm giữa vùng đất śnh. Về tới lều, cởi đôi giày, thay vội cái áo khô rồi trùm mền. Buổi tối cuối cùng, chúng tôi thu gọn hành trang trong yên lặng, Những chiếc xuồng bằng cao su dàn hàng ngang và đúng 9 giờ tối bắt đầu khởi hành. Tiếng mái chèo khuấy nước và tạo ra ánh sánh lấp lánh thật kỳ ảo. Ba giờ sáng chúng tôi đên Ḥn Khói, gần bở sóng vỗ mạnh, thật khó khăn chiếc trước, chiếc sau, chúng tôi cập vào đảo, vội vàng khiêng xuồng cao su vào trong và ngụy trang che kín.
Thảo được tháp tùng anh bạn Đại đội trưởng thám sát mục tiêu. Trên nguyên tắc, phải cải dạng làm người dân, lúc một giờ trưa hai người dùng thuyền cao su nhỏ, định hướng chèo nhàn nhă. Ṛng ră hai giờ sau chúng tôi tới Ḥn Thị, Ngụy trang che dấu bè xong, chúng tôi từng bước tiến sâu vào đăo, rồi ḅ gần mục tiêu.quan sát bằng ống ḍm, vẽ sơ đồ và những hoạt động của các anh lính Biệt động quân giả địch. Sau khi lập sa bàn, anh bạn Đại đội trưởng ban lệnh hành quân, phân định trách nhiệm cho từng Trung đội. Giờ tấn công vào lúc 5 giờ sáng với hoả hiệu đỏ.
Dưới ánh sáng các v́ sao, chúng tôi cập vào Ḥn Thị, che dấu xuồng cẩn thận rồi tiến sát gần mục tiêu. Hỏa hiệu đỏ vụt lên bầu trời đêm, chúng tôi tấn công theo đúng kế hoạch đă ấn định trách nhiệm của từng toán. Sau khi chiếm xong mục tiêu, chúng tôi chèo xuồng về hướng Tây. Từ trong bờ, những trái khói màu vàng nổi bật trong hàng dừa xanh ven biển,
Chúng tôi vừa đếm số vừa đẩy tay chèo, nước biển hắt mạnh vào mặt, cay cay khoé mắt. mọi người vẫn tiếp tục cố gắng chèo thật nhanh như cuộc đua thuyền trong ngày hội lớn. Sóng biển dồn dập đẩy xuồng lướt thẳng trên băi cát trắng của làng Ngọc Diêm. Anh em chúng tôi kéo xuồng vào sâu trong bờ rồi cùng giơ mạnh hai tay làm thành h́nh chử V, tay nắm tay nhau san sẻ nỗi mừng vui đă vượt qua 6 tuần ṛng ră của khóa học đầy cam go, vất vă. Trở về Trung tâm Huấn luyện, anh em có được một buổi chiều thật thoải mái, vào câu lạc bộ tẩm bổ để ngày mai vượt qua chặng đường cuối cùng của khóa học.
Chúng tôi được chở đến Ninh Ḥa lúc tờ mờ sáng, gọn gàng với áo thun, quần trận, súng Garant, và bắt đầu khởi hành chạy bộ về Trung tâm huấn luyện vào lúc 8 giờ sáng. Một chiếc xe cứu thương mang dấu hồng thập tự chạy theo trên suốt lộ tŕnh. Đoạn đường dài gần mười lăm cây số, âm thanh quen thuộc của giày trận đập mạnh xuống mặt đường nhựa. Súng Garant được thay đổi từng đoạn, lúc vác vai, lúc đeo bên vai phải, khi đeo bên vai trái, hoặc choàng qua cổ. Trong giai đoạn này, súng trở thành một trở ngại, nhưng với người lính tác chiến, đó là vật bất ly thân. Mỗi một trụ cây số vượt qua là cần phải cố gắng thêm.
Đường c̣n dài, vững bước tiến lên. Qua khúc quanh làng Việt Cộng, tới núi Đeo, qua đài tuột núi, qua đường vào căn cứ Cọp Đen, cuối cùng chạy thẳng vào trung tâm và dừng lại trước doanh trại. Làm sao diễn tả hết niềm vui của những người đă hoàn tất khóa học.
Chiều hôm đó, Trung tá Trần công Liễu. Chỉ huy trưởng Trung tâm Huấn luyện trao bằng tốt nghiệp trong lễ măn khóa 32 hành quân Biệt động Rừng Núi Śnh lầy cho Thủ khoa Châu văn Hiền, Đây là lần đầu tiên khóa sinh bị sốt rét quá nhiều, Trường đă cứu xét và sẽ cấp bằng cho những anh em bị bệnh vào giai đoạn cuối, riêng anh Can sẽ được cấp Chứng Chỉ.
Chuyến bay cuối cùng bắt buộc phải đáp xuống phi trường Phan Rang v́ sương mù dầy đặc che phủ cao nguyên Langbian. Những người kém may mắn được phép dạo thăm thành phố về đêm. Có người em gái hậu phương hướng dẫn và giải thích về Phan Rang, nơi có những địa danh, thắng cảnh như Tháp Chàm, nhiều thật nhiều, đặc biệt vào mùa gió cát gây nên loét mắt người dân sống gần biển.
Khóa 22 theo chương tŕnh thụ huấn 2 năm trở về trường Mẹ, gây nên cơn sốt cho Liên Đoàn Sinh viên Sĩ Quan, khóa 22 học 4 năm, khóa 23 bắt buộc phải uống thuốc Chloroquine và ngủ trong mùng. Một tuần lễ sau, bạn Lâm quang Tâm từ trần v́ vi trùng sốt rét bạo phát. Thêm một số bạn qua trạm xá của bác sĩ Giá, một vài anh em phải về Tổng Y Viện Cộng Ḥa cho đến ngày măn khóa.
Thời gian c̣n lại, chúng tôi được bổ dưởng, khảo sát trắc nghiệm, dự các buổi thuyết tŕnh về chiến trường và tập dượt nghi thức của lễ măn khóa, Danh sách tốt nghiệp đă phổ biến, đặc biệt có thêm một số anh em đang theo chương tŕnh thụ huấn 4 năm chuyển sang cùng tốt nghiệp chung.
Chiều chúa nhật, phái đoàn Nhảy Dù đến thuyết tŕnh và chọn 25 người. Đầu tiên, vị Sĩ quan trưởng phái đoàn hỏi :
- Ai là người Thủ khoa khóa 22
Anh Nguyễn văn An đại đội F đứng dậy
- Tôi
- Anh có muốn đi Nhảy Dù không ?
Sau một chút phân vân, anh An trả lời đồng ư.
Sau đó phái đoàn đọc tên một số anh em được chọn v́ có liên hệ mật thiết với gia đ́nh Mũ Đỏ. Số c̣n lại được vị trưởng toán chỉ thẳng vào người.
Hai ngày sau, phái đoàn Thủy Quân Lục Chiến lên thuyết tŕnh và chọn 15 người, Số ghi tên trên 30 người, một xe GMC chở ngay qua Trạm xá cho Bác Sĩ TQLC khám sức khoẻ. Kết quả sẽ thông báo hai ngày sau.
Lần lượt Biệt Động Quân, Lưc Lượng Đặc Biệt, anh em chen nhau ghi danh. Một số Binh chủng chọn người theo tiểu chuẩn như Pháo Binh, Quân Báo, Thiết giáp...
Cuối cùng là những anh em phải chọn các đơn vị Quân Cảnh và Bộ Binh. Số c̣n lại do sự cắt ra thành từng toán không theo hạng thứ từ trên xuống dưới. Nếu mỗi toán mười lăm người, th́ hạng thứ 15 sẽ là người đứng cuối nơi toán đầu, và hạng thứ mười sáu sẽ là người đứng đầu của toán sau, mỗi toán sẽ có một số đơn vị. Hấu hết người đầu toán chọn Quân Cảnh. Nhiều người ở trong toán không có sư đoàn Bộ Binh mà ḿnh thích, nên đành phải chọn một đơn vị và chờ đến phút chót có sự ưng thuận hoán đổi với nhau.
Mười lăm người chúng tôi hẹn nhau tại quán Mai Hương rồi cùng đến Bộ tư lệnh tŕnh diện vào tháng cuối của năm 1967. Kiến thức và kinh nghiệm từ ḷ luyện thép, một tuần ở trung tâm huấn luyện TQLC học leo lưới va tác xạ các loại vũ khí mới vừa được trang bị cho binh chủng tổng trừ bị, Tác chiến trong thành phố.
Tết Mậu Thân năm 1968, làm một số bạn Nhảy Dù chưa thi thố tài năng đă anh dũng hy sinh. Thảo cùng các bạn chọn TQLC nhanh chóng học hỏi kinh nghiệm tác chiến từ những Hạ Sĩ Quan và anh em Binh sĩ, sự điều động phối hợp của các vị Chỉ huy, Theo đơn vị tứ đổi Dương Liễu, Bồng Sơn về Bà Quẹo, Gia Định, giải toả Sàig̣n, đến Cần Thơ mở rộng ṿng đai bảo vệ, tiêu diệt địch. Những bài học tác chiến trong Rừng, Núi và Śnh Lầy giờ đây thích hợp với cuộc sống của Binh chủng Thủy Quân Lục Chiến, đơn vị Tổng Trừ Bị của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa luôn luôn có mặt và chiến đấu khắp mọi địa thế của đất nước.
Trích hồi kư "Người lính Tổng trừ bị"
Giang Văn Nhân.
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
Chân thành cảm ơn:
Đại úy Trần Văn Quy, Tiểu Đoàn Phó TĐ37BĐQ
Đại úy Trần Văn Vương, Đại Đội Trưởng ĐĐ3/ TĐ37BĐQ
(đă giúp phối kiểm một số chi tiết trong bài viết)
Thứ Ba 01-04-1974.
8H00 – Tiểu Đoàn lại chuẩn bị lên đường sau một tháng dưỡng quân và bổ sung quân số. Lính lại trở về với ngăn nắp, trật tự và kỷ luật cố hữu nên mọi thứ đều được thực hiện gọn gàng và mau chóng về mọi mặt. Thời gian c̣n lại là chờ đoàn xe Tiếp Vận đến đón. Vẫn là cảnh quyến luyến của vợ con lính từ trại gia binh kéo lên đứng đầy trước cổng của hậu cứ. Vẫn là những tiếng cười hồn nhiên của tuổi trẻ độc thân quanh những câu chuyện kể xen kẽ với vài ánh mắt đăm chiêu sau làn khói thuốc. Tuy vậy, mọi người đều sẵn sàng để “…Lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm …” Đi đâu cũng được v́… ” Lính mà Em! ”
10H00- Trời bỗng chuyển mây mưa. Mặt trời trốn biệt tăm sau màu xám ẩm thấp. Hơi lạnh từ Hải Vân và Trường Sơn đổ xuống, gặp gió từ biển tràn lên tạo thành những cơn xoáy thốc mịt mù. Lính tuần tự lên xe. Kiểm điểm quân số lần cuối. Khởi hành.Vợ con lính co ro đứng nh́n theo đoàn xe hơn 20 chiếc từ từ lăn bánh. Cư dân Phú Lộc cũng gởi theo người thân, chiến hữu, và bạn bè những ánh mắt thân t́nh pha lẫn âu lo khi GMC chậm răi vượt qua phố chợ và khu gia binh của Liên Đoàn. Đó đây là một vài nụ cười, vài bàn tay giơ cao, khẽ vẫy từ dưới đường, c̣n trên xe là tiếng cười đùa, chọc ghẹo của lính trẻ hồn nhiên và…bất sá! Đoàn xe trực chỉ xuôi nam, vừa chạy qua Miếu Bông th́ trời đổ mưa làm nḥa đi cảnh vật hai bên đường. Mưa suốt chuyến hành tŕnh. Không lớn, không nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người trùm kín poncho để tránh gió và chống lạnh.
13H00. Quảng Ngải là đây! Xe chầm chậm lướt qua phố chính của thị xă. Hàng quán bên đường, nhứt là những quán cà phê, trông cũng bề thế không thua ǵ ở phố Đà Nẵng. Mưa vẫn c̣n dầy hạt nên ngọn Thiên Bút chỉ là một khối mờ bên quốc lộ. Ra khỏi phố, đoàn quân xa thong thả lăn bánh, thẳng vào địa phận quận Mộ Đức rồi dừng lại khi vừa qua khỏi núi Điệp.
Mộ Đức của chim mía, mạch nha, cá chuồn, cây thuốc lá và đường tán thơm lừng không xa lạ ǵ với Liên Đoàn 12 Biệt Động Quân chúng tôi: đơn vị Tổng Trừ Bị của Quân Đoàn 1. Từ 1965 tới nay, Lính Mũ Nâu cứ đến rồi đi. Đánh đấm không biết bao nhiêu lần tại vùng này, đến độ ai đó đă có câu “ Muốn lên lon th́ đi Thạch Trụ…” để nói đến mức độ nóng bỏng của một địa danh nổi tiếng trong quận. Lính xuống xe đổ quân hai bên đường. Hành tŕnh 160km tính từ hậu cứ Phú Lộc- thuộc vùng ngoại ô phía bắc Đà Nẵng- đến ngay Mộ Đức không dài, nhưng đủ để mọi người ngất ngư, và đă bắt đầu thấy đói và lạnh run v́ gió mưa dai dẳng.
15H30. Mới vừa nhai vội, nuốt nhanh một ít gạo xấy, thịt hộp, là có lệnh di chuyển. Mưa vẫn rơi, gió vẫn rít từng cơn. Cả Tiểu Đoàn rời quốc lộ, di chuyển theo đội h́nh hành quân trên một con đường nḥe nhoẹt bùn đất. Lính gh́ tay súng, oằn lưng v́ ba lô quá tải, trông chẳng khác ǵ những bóng lạc đà đang bước chậm. Bốn cây số lầy lội đủ để làm mỏi những cặp gị chai đá nhứt nên mọi người thở phào khoan khoái khi vào đến vùng hành quân v́ trời cũng vừa tạnh mưa, và cũng v́ thấp thoáng dọc theo hai dăy nhà của xă Đức Lương là những chiếc nón lá và bóng dáng đủ làm Lính…tṛn xoe mắt. Phần c̣n lại trong ngày chỉ là nhận vị trí, rồi chuẩn bị hầm hố qua đêm th́ cũng vừa xong ngày đầu ra quân của Tiểu Đ̣an 37 BĐQ sau đúng một tháng “ thất nghiệp “.
Chúa nhựt 06-04-1974. 11H00
Đức Lương, một xă ven biển, cũng như phần đông các nơi khác, vốn là xă xôi đậu, là cái gai khó nhổ của Chi Khu Mộ Đức. Lính đến, du kích rút vào các thôn làng bỏ hoang từ lâu. Lính đi, đám chuột nhắt lại ḅ ra tác quái. Cứ vậy mà người dân nào c̣n trung thành với miếng đất cha ông để lại đă phải chịu đựng và nín thở lặn hụp giữa hai làn nước. V́ vậy Tiểu Khu Quảng Ngăi phải nhờ Biệt Động Quân tăng phái để giúp giải tỏa áp lực địch tại ngay hướng chính đông của Mộ Đức. Công tác của Tiểu Đoàn 37BĐQ là b́nh định và an dân. B́nh định th́ không khó, nhưng dân có an hay không lại là chuyện khác. Mấy ngày rồi mà dân chúng chưa chịu tích cực phá bỏ những hầm nổi và các hàng cây, hay lùm, bụi rậm rạp quanh nhà và ngoài b́a làng. Dân không làm th́ Lính xăn tay áo nhào vô. Rốt cuộc, công việc chính của Tiểu Đoàn là tảo thanh và …phát quang để du kích không có chỗ ẩn núp và len lỏi về thôn xóm.
Thứ bảy 12-04-1974 13H00
Đơn vị tiến dần từ hướng nam lên phía bắc. Mới đó mà đă gần hai tuần! Thời gian đủ dài để sang bằng những hầm nổi, rào dậu, lau lách, cây cỏ trong và chung quanh xă. Tầm nh́n quang đảng hơn, xa hơn. Dân cũng bớt ta thán, nghi kỵ v́ vô h́nh chung Lính đă giúp họ sửa sang lại bộ mặt của thôn làng. Nhờ vậy đă có những ánh mắt và nụ cười thân thiện hơn và những câu chuyện cởi mở hơn so với lúc mới vào vùng. Đă có câu mời chào của các vị bô lăo, những thẹn thùng e ấp của những mái tóc dài mới mấy ngày trước c̣n mang nét nghi ngại gần như bất cộng tác về mọi mặt. Và từ đó Lính biết thêm nhiều điều thú vị về Đức Lương, đặc biệt là kỹ thuật trồng cây thuốc lá và cách chăm bón đất thật giản dị nhưng khó khăn, khổ sở và…khó ngửi v́ phải cần đến …phân người! Muốn có thứ này th́ ngày xưa người ta phải đi hằng chục cây số, càn quét các cánh đồng- cũng là nhà xí lộ thiên trong vùng- để lượm lặt rồi gánh về bón đất trồng. Nghe kể mà bất chợt nh́n lại Capstan, Ruby “ Quân Tiếp Vụ “, Bastos, Mélia và cả những loại thuốc “ sang “ như President mà cảm thấy muốn …ớn lạnh!
Nhưng Lính không dậm chân tại chỗ. Hôm nay Trung Đội lại có lệnh di chuyển lên vùng cực bắc của Đức Lương, là vùng hoạt động công khai của du kích với căn cứ địa là những thôn xóm bỏ hoang từ khi quân đội Mỹ mới đến. Gần một chục năm nhà không vườn trống nên làng Văn Bân chỉ c̣n là những “ mụn cám “ trên bản đồ, c̣n làng Hoài An cạnh đồi Van Bang đă là một ốc đảo với không đầy một chục nóc gia. Đại Đội 3 được lệnh đóng quân tại đây. Và Trung Đội 1 trở thành tiền đồn trên cao độ 60 mét của Van Bang.
– Sao tên ngọn đồi nghe lạ quá vậy bác Hai?!
– Tui cũng không biết.
Người lăo niên sống bằng nghề trồng cây thuốc lá và bắt dong ven biển lắc đầu. Người dân địa phương không biết. Vậy th́ chuyên viên in bản đồ của Nha Địa Dư đă quên bỏ dấu cho hai chữ Van Bang không chừng!?… Những nhát cuốc bổ xuống đá ong dội vào tay đau điếng làm chúng tôi lắc đầu, ngao ngán. Nhưng phồng tay, nhức lưng th́ cũng phải lo cho xong hầm hố và tuyến pḥng thủ. Vừa xong mọi thứ là đă chói chang ráng chiều. Màu vàng của nắng, màu nâu của đá ong, màu cam của dải đồi nhấp nhô chạy mút tầm mắt về phía tây ḥa vào màn xanh mờ mờ của núi Điệp tạo thành một bức tranh lạ mắt của thiên nhiên. Lính thay nhau “ hạ sơn “ để tắm giặt và cũng để tạt qua làng nh́n “ nẫu “ cho đỡ ghiền. Trong khung cảnh hoàng hôn, đâu là vị trí súng của pháo binh Mỹ mấy năm trước đây? Đâu là ranh giới của đất lành và ḿn bẫy mà Đại úy Vương đă hết ḷng căn dặn phải hết sức cẩn thận- v́ ngay cả Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Văn Gio cũng đă bị thương v́ ḿn ngay những ngày đầu tiên- và đâu là vùng đất chết mà chính đám chuột nhắt cũng đă từ lâu không dám đặt bước tới?
Thứ năm 16-04-1974.18H00
Đồi trọc. Khô khốc. Ngồi chờ trực thăng tải thương mà buồn ơi muốn khóc! Vùng tử địa với ḿn nội hóa đóng vai tử thần giăng bẫy. Khoảng đất rộng đủ cho cả Đại Đội trấn đóng chỉ giao phó cho 20 mạng khai quang bằng giày saut và lưỡi lê v́ máy rà ḿn Poland của Công Binh hoàn ṭan vô hiệu lực.. Cả mấy ngày trời mà vẫn chưa xong một nửa ngọn đồi. Công việc càng chậm càng tốt, kỹ lưỡng chừng nào chắc ăn chừng nấy. Đơn giản nhưng hồi hộp. Trung đội dàn hàng ngang, mỗi người cách nhau chừng một sải tay. Lưởi lê cột chặt vào một nhánh tre, cắm phập xuống đất, khoảng cách càng khít khao càng tốt. Xăm tới đâu bước tới đó. Nhưng rồi đến ngày thứ tư cũng đă không tránh khỏi thương vong! Một thằng em cuốn poncho, thêm một đứa bay mất bàn chân khi nhào tới đỡ bạn. Tổng cộng 28 trái ḿn nội hóa sau bốn ngày “ chiến đấu với Ma “. Tiếng rên của thằng em càng làm nhói thêm lồng ngực v́ không thể chia sớt được nỗi đau thể xác của một con người. Nguyễn Hoàng Minh thương bạn và nóng ḷng v́ bạn nên mới ra nông nỗi. Thật đáng tiếc! C̣n Lê Văn An v́ bổn phận và trách nhiệm của người lính mà phải bỏ lại mạng sống ḿnh trên đồi máu. Thật đáng buồn!
– ĐM! Tụi nó gài ḿn độc quá!
Trung Sĩ nhứt Thái vỗ về thằng em khinh binh rồi trở lại bên tôi bật tiếng chưởi thề. Ông Trung Đội Phó là người đầu tiên gơ đúng vào trái ḿn nội hóa làm bằng lon trái cây, bên trong là thuốc nổ, đinh, vít, và mọi thứ sắt vụn trên đời. Không biết bộ óc khủng bố nào đă nghĩ ra được cách vô hiệu hóa máy rà ḿn thật tinh vi bằng cách bao hai lớp nylon lên mảnh ván đặt nằm gọn trên lon ḿn, ng̣i kích hỏa là một cây đinh đóng xuyên qua ván và cắm thẳng vào lon có ng̣i nổ là một vỏ đạn M16. Mọi thứ c̣n khá tốt nhờ nylon cản nước không làm mục gỗ hay ướt thuốc. Dẫm chân trệt qua một bên th́ có thể không gây chạm nổ, nhưng đạp ngay trên chiếc đinh th́ …chỉ có phép lạ mới làm cho tịt ng̣i. Bằng không th́ …bay gót, hoặc mất bàn chân nếu là lon nhỏ, hay mất mạng nếu gặp lon cỡ hộp sữa SMA hay lớn hơn!
Khi trực thăng đến tải thương th́ mặt trời cũng vừa tắt nắng. Mừng cho đứa em từ nay xa rời cuộc chơi nhưng cũng buồn rười rượi cho một hoa niên đă sớm ĺa đời. Nh́n theo cánh quạt khuất dần về phía Quảng Ngăi mà ước thầm được theo về hậu phương an lành. Nhưng Lính không có th́ giờ để tần ngần hay tưởng tiếc. Cắm cọc làm dấu những vị trí đă ḍ xong các loại ḿn. Báo cáo trong ngày. Cơm chiều. Chỉnh đốn lại tuyến pḥng thủ qua đêm. Cắt đặt canh gát. Công việc vừa xong là đă thấy sao trời lấp lánh. Một ngày lại trôi qua trong đời Lính. Mai này sẽ ra sao?!
Chúa Nhựt 20-04-1974. 10H00
Khỏang đất dọc theo sườn phía đông của Van Bang vừa được khai quang ḥan toàn. Hành lang bề ngang chừng hơn 2 mét và chiều dài trên dưới 100 là vị trí khá tốt để quan sát khu nhà dưới chân đồi, ruộng đồng ngoài b́a làng, và cả núi Cây ở phía bắc. Và chỉ chờ có thế! Hôm nay Tiểu Đoàn tung hai Đại Đội để thăm ḍ căn cứ địa của đám du kích trong khu vực của ấp Văn Bân. Đại úy Trần Văn Quy, Tiểu Đoàn Phó trực tiếp chỉ huy. Đại Đội 2 nổ lực chính, Đại Đội 3 tiếp ứng.
Cối 81 và 60 ly của Tiểu Đoàn và hai Đại Đội vừa dứt mấy tràng đạn là Đại Đội 2 của Trung úy Hiền từ hướng đông xung phong vào làng từ hướng đông. Tại hướng Bắc, Trung Đội 1 và 2 do Thiếu úy Lợi, Đại Đội Phó Đại Đội 3 chỉ huy đă dàn sẵn để chờ địch. Phía Tây là đồng trống, dành cho mấy khẩu cối càn quét khi cần. Tiếng súng nổ ḍn dă. Vài bóng người chạy xuyên qua những khoảng sân thưa hay đất trống. Xa quá không rơ là Mũ Nâu hay du kích. Đại úy Quy vừa theo dơi, vừa buông, chụp ống liên hợp điều binh liên tục. Lính xung phong, tiếng thét nghe vang dội. Âm thanh xen kẽ vào tiếng súng ngắn, dài, tạo thành âm điệu quen thuộc của mặt trận đang sôi động. Thốt nhiên, xen lẫn với tiếng nổ ḍn của súng nhỏ là mấy tiếng đùng đùng vang lên gần như cùng một lúc.
– Chết mẹ! Tụi nó dính ḿn rồi!
Ông quay sang tôi than một tiếng rồi đứng lên quát tiếp vào PRC25, ra lệnh cho Thiếu úy Lợi tiến ngay vào làng để giải tỏa áp lực cho Đại Đội 2, và yêu cầu Trung úy Hiền báo cáo t́nh h́nh. Sau một hồi trao đổi là ông ra lệnh cho hai Đại Đội ngưng truy kích và nằm im tại chỗ. Việc tải thương bắt đầu. Cần phải chạy đua với thời gian nên con đường ngắn nhứt là leo đồi để lên Van Bang chờ trực thăng đến bốc. Mấy họng cối của Tiểu Đoàn và Đại Đội lại khạc đạn vào Văn Bân, làm hàng rào cản để hai Đại Đội tuần tự lui binh về phía bắc làng Hoài An, và từ đó phá bụi, lùm, để mở đường leo dốc. Trên đồi, Trung Sĩ Thái chọn vài khinh binh t́nh nguyện của Trung Đội rồi dẫn họ và lao công đào binh do Tiểu Đoàn phái lên cùng xâm, ḍ, phát quang dần xuống để bắt tay với toán tải thương.
Từng giây phút trôi qua là một nỗi lo nghẹt thở. Và chuyện ǵ tới phải tới! Một tiếng nổ vọng lên từ hướng đang mở lối làm mọi người thót tim, khô cổ. Tôi cố lần theo dấu chân, bước xuống mơm đá, nhoài người nh́n xuống phía dưới nhưng không nh́n thấy ǵ sau mớ bụi cây dày đặc. Một lúc sau th́ Trung Sĩ Thái trồi lên, sau lưng ông là hai khinh binh của Trung Đội 1, trên lưng của người đi trước là Lê Văn Chánh, theo sát phía sau là một thằng em đang x̣e tay nâng giữ bàn chân bê bết máu và ḷi cả xương gót của Chánh đang lủng lẳng theo nhịp bước của đồng đội. Tiếp theo là toán lao công đào binh cùng với “ bánh tét “ và thương binh nặng, nhẹ, nối nhau lần lượt lên đồi. Hai nằm, bốn ngồi, cộng thêm Chánh là bảy tay súng bị loại khỏi ṿng chiến. Trong khi đó th́ tổn thất của địch không rơ. Gía đắt thật!
Trung Sĩ Thái dừng lại bên tôi, nh́n về phía thằng em đang được y tá băng bó, cố nén sự buồn bực bằng tiếng thở dài:
– Lại thêm một đứa gặp “ Ma “. Không tải thương kịp, chắc là nó…
– ĐM! Đă gọi trực thăng rồi. Ông Quy ngắt lời. Sẽ có ngay. Rồi quay qua tôi, ông nói tiếp. Chú mày lo vụ tải thương cho chu đáo nghe. Tao về đi phép vợ đẻ đây! ĐM! Đánh đấm ǵ mà chỉ gặp toàn là ḿn không hà!
Câu nói của Đại úy Quy cũng là lời than của chúng tôi suốt mấy ngày nay. Đă vậy, c̣n có thêm kế hoạch mới của Đại Đội: gấp rút dọn băi ḿn trên Van Bang để lập đồn dă chiến. Chúng tôi lắc đầu: lại khổ nữa rồi! Lính quen lưu động, bây giờ phải nằm tại chỗ gánh một trách nhiệm mà không ai muốn nhận lănh. Th́ thôi cũng đành. Quân Đội có những lệnh lạc trời ơi đất hỡi như vậy là chuyện thường. Thi hành trước! Than thở sau. “ Lính mà em! “
Thứ Tư 23-04-1974. 17H00
Chỉ c̣n một khoảng đất nhỏ là coi như xong công tác ḍ ḿn. Chiều nay Trung Đội dời vị trí pḥng thủ đến khu vực vừa dọn xong. Một lô ḿn nội hóa đủ cỡ, đủ loại, nằm chất đống bên ngoài tuyến chờ ngày mai thanh toán cả ngọn đồi th́ sẽ phá hủy một lượt. Đùa với tử thần nên phải trả giá bằng mạng người. ’’ Đ̣n bánh tét ’’ gói thây đứa em c̣n nằm đó. Trần B́nh xui tận mạng: lạc ra ngoài khu vực đă làm dấu để giải quyết nhu cầu cho ’’đệ tứ khóai ’’ nên đạp phải ḿn banh xác. Chờ hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có trực thăng. Bóng nắng đă nghiêng dài nhưng vẫn c̣n đổ lửa. Ngưng ḍ ḿn để đào hố, căng lều cho kịp buổi tối. Bàn tay phóng dao cả ngày lại phải cầm xẻng phập đất, nạy đá nên bây giờ đă phồng, dộp, đau rát. Căng xong poncho, cột xong vơng cho ba thầy tṛ cùng khoanh chung một chỗ là mỏi nhừ hai tay. Đang cởi giày, tháo vớ cho mát chân th́ vài đứa em tà tà đi ngang qua. Một đứa trong bọn kéo lê thanh tre dưới đất, lưỡi lê ḷng tḥng như muốn sút hẳn ra nên tôi quát gọi tới ngay bên vơng.
– ĐM! Lè phè vừa phải thôi nghe!
Vừa chưởi thề, tôi vừa quấn dây cột lưỡi lê lại rồi phóng vài nhát ngay dưới chân. Một tiếng ‘ phụp ‘ khô khan vang lên làm tôi điếng người. Nh́n đầu lưỡi lê cắm ngay giữa đôi giày, tôi thấy lạnh xương sống. Gần một tiếng đồng hồ loay hoay tại chỗ không lẽ Hồ Viết Sành, Nguyễn Ngọc Thanh và tôi không có lần đạp phải trái ḿn này? Nhưng v́ sao nó không nổ? Đạp xéo một bên? Hay thuốc nổ tịt ng̣i? Phép lạ chăng? Phản ứng đầu tiên là cả đám dạt ra thật nhanh làm cả Trung Đội giựt ḿnh quay lại nh́n. C̣n tôi lạnh cẳng ngồi chết trân một hồi lâu. Chưa kịp nói th́ Tín ” lùn “ đến bên vơng gỡ lưỡi lê của ḿnh rồi thận trọng gạt từng lớp đất mỏng. Miếng ván có bọc nylon hiện ra, đă mục nhưng chưa nát. Chẳng bao lâu sau là cả trái ḿn nội hóa được moi lên: một lon dầu ăn, loại thực phẩm viện trợ!
Cả đêm tôi trằn trọc nghĩ ngợi về trái ḿn ngay dưới chân ḿnh. Nếu nó phát nổ th́ cả ba thầy tṛ: tôi, thằng em ô đô, và hiệu thính viên của Trung Đội, chắc chắn phải có người trùm poncho, và cho dù bị thương th́ cũng sẽ mất máu, hay kiệt sức mà chết v́ không có phương tiện tải thương trong đêm nay. Chiếc poncho gói xác Trần B́nh vẫn c̣n nằm tại chỗ. Thỉnh thoảng có người đến đốt thuốc thế nhang rồi cắm trong chén cơm trắng đặt phía trên đầu của đứa em vắn số. Nghi thức tiễn biệt của đồng đội chỉ có thế. Đơn giản mà chí t́nh. Đọc cho thằng em vài câu kinh mới sực nhớ xâu chuỗi c̣n nằm trong ngực áo. Lại nghĩ tới một phép lạ nào đó đă cứu cả ba thầy tṛ chúng tôi không chừng. Và cả đêm thức trắng chỉ để rùng ḿnh nghĩ ngợi và tưởng tượng rồi rù ŕ với hai thằng em quanh những câu chuyện đa số bắt đầu bằng: Nếu như trái ḿn nổ!?…
Thứ Ba 29-04-1974. 14H00
Rồi cũng dọn xong vùng tử địa trên đồi Van Bang sau hai tuần đổi bằng máu, mồ hôi, và cả nước mắt của Lính. Mỗi lần nghe một tiếng nổ, dù là tiếng phá ḿn, th́ cổ họng như muốn thắt lại. Tiếng nổ dội vào ngực, xoáy trong đầu, tạo cảm giác rùng rợn khi âm thanh dội vào vách đá rồi vang rộng khắp đồi. Chết ngay th́ không nói ǵ, đằng này ḿn nội hóa thường giết người dần ṃn do mất máu và đau đớn v́ cụt gị, mất bàn chân, hay nát bọng đái. Ngày lên đồi cả Trung Đội chúng tôi có 20 người. Bây giờ vẫn là 20, nhưng đă có 5 tân binh vừa mới bổ sung hồi sáng. Số lính mới về được chia đều cho ba Trung Đội v́ tổn thất nhân sự gần như ngang nhau sau cuộc rà ḿn bằng chân của chúng tôi hay những lần hành quân thăm ḍ của hai Trung Đội c̣n lại. Đại Đội 3 te tua nhưng vẫn sẽ là nổ lực chính trong cuộc hành quân vào ngày mai. Mấy hôm nay địch tha hồ bắn tỉa khi chúng tôi dựng tre, cắm cột để nối hàng rào, và hằng đêm, đám du kích hiên ngang đem loa phóng thanh tiến sát chân đồi ” sủa ” liên tục. Đă đến lúc phải hành động!
16H00.
Đại úy Vương họp các Trung Đội Trưởng để chính thức thông báo lệnh của Tiểu Đoàn về việc truy lùng du kích và khai quang toàn bộ khu vực tây bắc dưới chân đồi. Kế hoạch hành quân lần này hơi khác lần trước. Chỉ có Đại Đội 3 trực tiếp tham chiến v́ có tin cho biết là du kích đă rút lực lượng ṇng cốt khỏi Văn Bân, chỉ để lại một toán nhỏ để tuyên truyền và quấy rối. Đại Đội 4 sẽ đóng vai tṛ tiếp ứng và giữ an ninh ngoại vi khi thành phần xung kích của Đại Đội 3 đă vào bên trong làng. Sau khi cho biết t́nh h́nh và kế hoạch, ” Bố Ǵa ” đặt thẳng vấn đề :
– Cả ba Trung Đội đều thiệt hại nặng như nhau nên tôi dành cho quí vị sự lựa chọn. Ai sẽ đi đầu vào ngày mai? Nếu không ai t́nh nguyện th́ tôi sẽ cho bốc thăm. Như vậy là công bằng nhất. ”
Cả ba Trung Đội Trưởng im lặng. Không ai nh́n ai. Căng thẳng. Vương Vũ tỏ dấu hiệu kiên nhẫn chờ đợi bằng cách mồi thuốc hút, nhưng ông chỉ vừa rít hơi khói đầu tiên là đă có câu trả lời.
– Tôi nhận!
Hai tiếng chắc nịch của tôi làm không khí thay đổi ngay lập tức. Ông Vương gật đầu nh́n tôi tỏ vẻ hài ḷng. Lê Văn Hữu và Nguyễn Thanh Vân cùng đến vỗ vai tôi, kèm theo những nụ cười thông cảm và câu nói của Vân:
– Tối nay hai ông qua chỗ tui nhậu. Kéo mấy ông phó qua luôn nghe.
Về đến tuyến đóng quân th́ mọi người đă biết tin tức cuộc họp. Lính vốn luôn sẵn sàng để chấp nhận mọi hoàn cảnh nên nét lo âu thoáng hiện trên ánh mắt rồi cũng tan biến theo những cợt đùa cố hữu. Vui được lúc nào hay lúc đó nên Lính vẫn hồn nhiên sinh hoạt như trên đời này không có ǵ để bận tâm ngoại trừ kiểm tra súng đạn để chuẩn bị cho cuộc hẹn với tử thần vào sáng ngày mai. Xong xuôi mọi thứ th́ cũng vừa kịp giờ hẹn với Vân và Hữu. Nắng vẫn c̣n đẹp dù đă xậm màu. Một ngày trong đời lại trôi qua…”Một ngày như mọi ngày ” của Lính!
Thứ Tư 30-04-1974. 9H00
Từng đợt cối thi nhau rót vào mục tiêu. Cuộc hành quân tảo thanh bắt đầu. Lê Văn Hữu cho Trung Đội 2 bám vào b́a làng phía đông rồi dừng tại đó. C̣n tôi dẫn Trung Đội 1 ṿng qua hướng bắc rồi xông thẳng vào. Từ trên đồi, Đại úy Vương thận trọng điều quân. Ông cho lệnh chúng tôi lục soát từng khu vườn, từng nền nhà hoang rồi tiến dần qua hướng nam, nghĩa là đi ngược lại phía Van Bang, c̣n Trung Đội 2 của Lê Văn Hữu từ cạnh sườn phía đông chuyển dần qua hướng tây bắc, cắt ngang sau lưng chúng tôi dựa theo địa thế của khu làng. Hướng biển được nhường lại cho Đại Đội 4 dàn quân sẵn sàng tiếp ứng. Khỏang cách lúc đầu tính bằng những hàng dậu hay khoảng sân nhờ Đại úy Vương trên đồi c̣n nh́n thấy chúng tôi di chuyển, nhưng không bao lâu th́ đă bị cây cối che khuất nên thỉnh thoảng phải dừng lại để xác định vị trí và khỏang cách với Trung Đội 2 của Hữu. Không có sự kháng cự nào của địch. Mới tối hôm qua c̣n ra rả tiếng loa tuyên truyền nghe đến ngứa lỗ tai. Bây giờ th́ im lặng hoàn toàn. Chúng nó đă rút đi, hay đang ŕnh rập giăng bẫy phục kích đâu đó không chừng!?
10H00
Văn Bân hoàn toàn bị bỏ hoang đă từ lâu. Nhà cửa chỉ c̣n lại nền đất và vườn tược, cây cối không có dấu hiệu được chăm sóc. Nhưng dấu chân trên đất cát vẫn c̣n khá rơ mặc dù một số lớn có dấu hiệu bị xóa đi một cách vội vă. Như vậy, nơi này đúng là căn cứ địa, là vùng bất khả xâm phạm của du kích bấy lâu nay. Lục soát thêm vài khu vườn th́ toán khinh binh đi đầu dừng lại. Trung Sĩ Thái trở lại bên tôi và cho biết phía trước có dấu vết của một con đường ṃn h́nh như đă từ lâu không có người qua lại. Tôi mở bản đồ, xác định con đường làng một thời nối Đức Lương với các xă chung quanh, báo cáo với Vương Vũ, rồi dừng tại chỗ chờ Trung Sĩ Bi dẫn Tiểu Đội khinh binh vượt hàng dậu thưa để tiến dần qua khu vườn lân cận. Đến khi người cuối cùng là Nguyễn Văn Tâm vừa bước theo đồng đội th́ một tiếng nổ vang lên, hất tung Tâm ” sún ” khỏi mặt đất trong một màn bụi đất dày đặc. Và đó là h́nh ảnh sau cùng tôi nh́n thấy trước khi bị sức nén đẩy té xuống đất.
Khi tôi lồm cồm ngồi dậy th́ Trung Sĩ Thái đang nh́n tôi với nét mặt lo lắng, c̣n Thanh ” máy ” th́ đang lom khom, vừa ngó dáo dát chung quanh vừa báo cáo về Đại Đội. Trong khi đó th́ Hồ Viết Sành c̣n nằm dưới đất chong súng về phía trước.
– Chuẩn úy có sao không?
Trung Sĩ Thái run giọng hỏi tôi. Trong cơn choáng váng, tôi nh́n thấy ông đă không c̣n cầm súng mà ngược lại, bàn tay phải đang nắm chặt cánh tay trái. Người ông đầy máu. C̣n trên tay tôi cũng dính một miếng thịt của ai đó không rơ. Vài vết máu đây đó trên người, nhưng tôi không có cảm giác đau đớn, chỉ thấy hơi tức ngực. Đến lúc này Trung Sĩ Thái mới bàng hoàng rồi trân trối nh́n lại cánh tay đẫm máu của ḿnh.
– ĐM! Sao lạnh quá vậy!
Vừa dứt lời nói sảng là ông ngă xuống, ngất xỉu. Tay vẫn c̣n nắm vết thương.Tôi choàng qua, gỡ bàn tay phải của ông ra th́ mới hay cánh tay trái chỉ c̣n nối vào người bằng một miếng thịt nhỏ bé ở gần vai, ngay dưới nách. Tôi nghiến răng giựt cánh tay ra rồi đắp vội mảnh băng cá nhân vào vết thương. Hồ Viết Sành nhào qua đỡ người Trung Đội Phó cho Hạ Sĩ Bé chích thuốc cầm máu. Giao ông Thái lại cho người y tá, tôi lật đật ra lệnh cho Trung Sĩ Đặng Tri dàn toán đại liên bên cánh phải, chong súng về hướng b́a làng, đề pḥng địch phản kích. Sau đó kéo Thanh ”máy ” và Hồ Viết Sành chạy lên phía trước. Toán khinh có mười người th́ đă bỏ cuộc hết năm, nằm bất động, hay oằn oại rên siết. Trung Sĩ Bi và một khinh binh đang lăng xăng lo cho đồng đội kém may mắn, c̣n mấy người khác th́ ngồi gh́m súng về phía trước. Tôi thảy thằng em ô đô vào trám tuyến với khinh binh, ra lệnh mọi người gấp rút đào hố cá nhân, trong khi đó Thanh ”máy ” cũng báo cáo t́nh h́nh với Vương Vũ và xin tải thương cấp tốc.
Trở lại phía sau, xem xét tuyến dàn quân của toán đại liên, chôn tạm cánh tay của ông Thái trong một hố đào rất cạn, hối hạ sĩ Bé lên chích thuốc cầm máu và băng bó cho toán khinh binh. Tất cả những ǵ tôi làm từ lúc lồm cồm ngồi dậy sau khi bị đẩy bật xuống đất cho tới lúc này hoàn toàn là do bản năng. Đầu óc tôi nhẹ tênh, nhưng tôi biết ḿnh đang run và cách duy nhứt để trấn áp nỗi lo sợ là lội một ṿng kiểm tra, gằn giọng rít qua kẽ răng để trấn an thương binh vào bảo họ đừng rên la kẽo địch có thể nắm bắt t́nh h́nh và tấn công bất ngờ. Có thể nói cả Trung Đội vùa hoang mang vừa thất thần v́ chưa chạm địch mà đă rụng hết 6 mạng. Nh́n chung quanh mới thấy t́nh cảnh chúng tôi thật thê thảm. Chỉ nội lo cho thương binh cũng đă là một gánh nặng. Mọi người đều phơi nắng. Không ai dám t́m bóng mát v́ bóng mát có thể là tử địa. Đúng ra, nơi nào trong khu làng này cũng có thể là tử địa. Đâu ai ngờ bỏ lối ṃn, phát đường qua hàng dậu mà đi cũng vướng bẫy. Cái số xui tận mạng đă khiến cho thằng em nhỏ con, thấp người vướng chân vào sợi giây bẫy của đầu đạn 155 ly. Hơn một kí thuốc nổ!
– Chuẩn úy ơi! Đừng bỏ em.
Trong cơn mê sảng, Tâm ” sún ” mở mắt gọi tôi. Tay bi da số một của Liên Đoàn bây giờ chỉ c̣n nửa người phía trên. Hai chân đă biến mất và vùng hạ bộ chỉ c̣n là một mớ máu thịt bầy nhầy. Tôi nâng thằng em lên, vừa an ủi, vừa đau ḷng lại vừa…sợ một cách bâng quơ. Không chịu nỗi cảnh thằng em bê bết máu, tôi cởi áo lót phần hạ bộ của Tâm, ôm gọn thằng em vào ḷng mà có cảm giác như đang ẵm bồng em bé. Nắng khô khốc, nắng giữa trưa của một ngày sắp vào hè nung lửa thật tàn nhẫn. Giữa mồ hôi và nước mắt, tôi không biết thứ nào chảy dần xuống má của mấy đứa em đang cắm từng nhát xẻng xuống lớp đất cát khô mịn chung quanh ḿnh.
– Lạnh quá chuẩn úy ơi! Chắc em chết quá!.. ĐM! Thằng Bi đâu rồi… Nước! Cho tao miếng nước!…
Những tiếng rên la trong cơn mê sảng của Tâm ” sún ” và mấy đứa em vừa được kéo về chỗ Trung Sĩ Thái làm tôi thêm đắng cổ. Bỏ Tâm ” sún ” xuống th́ không đành ḷng nên tôi ngồi đó ra lệnh cho Thanh ” máy ” hối thúc vụ tải thương, rồi chỉ định Trung Sĩ Đặng Tri, Tiểu Đội Trưởng trưởng đại liên làm phó cho tôi để cùng Trung Sĩ Nguyễn Văn Bi đôn đốc việc đào hố cá nhân và tổ chức pḥng thủ. Lê Văn Hữu gởi một toán của Trung Đội 2 mang các thanh tre từ phía sau lên, dự trù sẽ khiêng số thương vong ra phía sau rồi ṿng lên đồi theo lối tải thương lần trước, nhưng có lệnh của Vương Vũ nằm tại chỗ chờ Trung Đội 3 của Nguyễn Thanh Vân ḍ ḿn để mở đường theo lối ṃn đă từng dẫn thẳng lên đồi lúc xưa. Như vậy chỉ trên 100 mét là thương binh sẽ đến nơi đáp của trực thăng thay v́ gần nửa cây số dằn xóc có thể làm vong mạng khi phải khiêng cáng đi ṿng b́a làng. C̣n đang lo chỉ nơi dựng poncho che nắng cho thương binh th́ có tiếng của Hạ Sĩ Bé.
– Chuẩn úy!… Nó ” đi ” rồi.
Tôi nh́n lại mới hay Tâm ‘’ sún ‘’ đă tắt thở lúc nào không biết. Nh́n ánh mắt thằng em c̣n mở trừng như muốn cưỡng lại định mệnh nghiệt ngă mà tôi muốn khóc. Tiểu Đoàn 37 Biệt Động Quân vừa mất đi một cao thủ bi da với đường cơ lả lướt và không lần nào dưới 30 điểm mỗi khi chạm banh, ngoại trừ lúc cố t́nh câu độ! Đưa tay vuốt mắt cho thằng em SàiG̣n mà cứ nhớ hoài những lần khoái trá nh́n Tâm “ sún “ lần lượt hạ các hảo thủ của Đà Nẵng, dân cũng như quân, trong những lần đọ sức tại các bàn bi da trên đường Độc Lập suốt một tháng qua.
Tôi thở dài giao xác thằng em cho Hạ Sĩ Bé rồi lần qua hai căn lều vừa dựng xong giữa sân nắng. Một đ̣n ‘’ bánh tét ‘’, xác của một thằng em SàiG̣n khác: Trịnh Hồng Thanh, đă gói sẵn, máu c̣n tuôn ướt đất. Ba khinh binh c̣n lại nằm, ngồi dưới một tấm poncho che tạm. Nặng nhứt là Minh, mới bổ sung hôm qua, bị toát lưng, găy xương sống, đang nằm sấp rên la từng hồi. C̣n lại là tân binh tên Tài bị thương nơi chân và má trái, đang ngồi cúi đầu bập từng hơi thuốc. Nắng đổ lửa trên đầu, hừng hực trên poncho, cháy bỏng trên mặt đất. Đă gần hai tiếng đồng hồ mà Nguyễn Thanh Vân vẫn chưa khai thông được 100 thước tử địa. Không trách được hắn! Con đường hoang phế đă gần 10 năm. Ḿn bẫy, hay có thể cả hầm chông đầy dẫy mà Lính th́ chỉ có giày saut và lưỡi lê mà thôi! Phải tiết kiệm nhân mạng tối đa!
14H00.
Rồi cũng bắt tay với nhau sau hơn hai tiếng phá đường, mở lối! Nguyễn Thanh Vân và Trung Đội Phó Y Biếc dẫn toán lao công đào binh và một tiểu đội xuống tải thương và đem nước cho chúng tôi. Chỉ vài câu trao đổi là anh bạn gốc Long Xuyên vội vàng theo Thượng Sĩ Y Biếc trở lên đồi. Tôi thầm lo cho Minh. Cột xương sống ḷi tủy. Bốn mảnh băng cá nhân không đủ đắp ngang lưng. Gần ba tiếng chịu đau đớn. Bao lâu nữa th́ mới có trực thăng? Máy bay không hề chờ người. Chỉ có người sống, cũng như kẻ chết phải sẵn sàng để chờ chuồn chuồn đến bốc. Nh́n lại Trung Đội mới thấy chạnh ḷng. Lính âm thầm chịu đựng và chấp nhận mọi hoàn cảnh. Chúng tôi chỉ c̣n lại 14 tay súng và đang hoang mang khi nh́n chung quanh toàn là bóng dáng của ḿn bẩy và…thần chết!
Tiếng trực thăng kéo tôi ra khỏi trạng thái gần như lạc hồn. Cánh thiên thần đă đến đúng lúc. Nhưng ba tiếng đồng hồ chịu đựng đau đớn và mất máu, liệu ông Thái, Minh, Tài và cả một đứa em tân binh bị găy chân c̣n đủ sức để lâm trận với tử thần trên bàn mổ hay không?! Tôi choàng tỉnh khỏi cơn chấn động tinh thần ngay sau khi Thanh ” máy ” cho biết Vương Vũ vừa nhắc tới việc lo cho con cái ấm chỗ để qua đêm, c̣n Hồ Viết Sành th́ mang tới cho tôi một ca sắt trong đó là cơm nóng và mít non luộc cùng với một lát thịt hộp. Thấy tôi nh́n trân trân mấy miếng mít, thằng em cười ruồi chỉ tay bâng quơ qua hướng sân kế bên nói ngay:
– Chuẩn úy đừng lo! Không có ḿn đâu. Tụi em coi kỹ lắm rồi mới ‘’ vớt ‘’ nó xuống. C̣n có canh dưa hường nữa. Em sẽ mang lại ngay.
Không thấy đói, nhưng cũng phải ráng ăn cho có sức và cũng để không phụ ḷng của thằng em ô đô. Vừa nhai, tôi vừa miên man nghĩ về trái đạn đă loại khỏi ṿng chiến một phần ba quân số của Trung Đội. Lại thêm một sự may mắn vừa đến với tôi và với hai thằng em đứng kề bên. Bốn người đứng cạnh nhau trên khoảng sân trống trải. Chúng tôi vô sự. Chỉ có ông Thái bay một cánh tay. Đúng là đạn tránh người. Có lẽ là nhờ cả ba thầy tṛ chưa tới số, hay c̣n có nguyên do nào khác chăng?!
19H00
Trung đội đóng chốt ngay giữa những miếng đất đă dẫm nát từ ban sáng, sau một màn xăm xoi tất cả những nơi chưa có dấu chân hay có dấu hiệu khả nghi. Báo cáo đầu giờ cho Đại Đội. Một ṿng kiểm tra tuyến đóng quân, đặc biệt là chốt pḥng thủ hướng về phía khu làng chưa kịp tảo thanh. Nh́n địa thế mà tôi thầm ngao ngán mặt dù phía sau có Trung Đội 2, hướng trên đồi có Trung Đội 3, bên sườn phía đông có một Trung Đội của Đại Đội 4. Mỗi gốc cây là một dấu hỏi, mỗi hàng dậu hay rào thưa là một gương mặt của tử thần. Không biết ngày mai lệnh lạc sẽ ra sao, chứ nếu như kiểu này th́ chắc chắn ngay cả Vương Vũ cũng phải buột miệng chưởi thề không chừng. Lót ổ xong là mọi người mệt nhoài nên không có những cợt đùa cố hữu. Lính trầm ngâm hơn thường ngày. Chắc chắn ai cũng đang nhớ lại thảm cảnh của những ngày qua và nhứt là những đồng đội kém may mắn. Hôm nay là họ, ngày mai sẽ đến lượt ai?! Có đúng ’’ … Đi lính có nghĩa là chờ tới phiên ḿnh bị thương hay tới số… ’’ như lời ai đó đă nói hay không? Mà thôi! Suy nghĩ vẫn vơ hoài chỉ đày đọa thêm bản thân. Kệ mẹ nó! Tới đâu th́ tới. Lính mà em!
Thứ Năm 01-05-1974. 07H00
Đêm yên lành trôi, dù rất chậm. Cũng may là không bị đám chuột nhắt khuấy phá, dù chỉ bằng tiếng loa phát thanh như cả tháng qua. Đêm thao thức để thấy ḷng bùi ngùi khi thả tâm trí ngược về những ngày Lễ Lao Động của thời c̣n hít thở bụi phấn trong lớp học và những chuyến rong chơi với bạn bè ngoài Vũng Tàu. Thế giới hồn nhiên của ngày xưa đă không c̣n, thay vào đó là tṛ chơi súng đạn để tự vệ và sinh tồn. Cứ thế mà vẩn vơ cho đến sáng tỏ. Mọi người đă thức dậy. Vài ngụm cà phê và điếu thuốc Mélia làm đầu óc cảm thấy dễ chịu hơn. Lại một ngày mới đang bắt đầu. Ước ǵ ngày nào cũng như sáng hôm nay: trời trong, nắng hồng để c̣n thấy chút hạnh phúc dù rất mong manh vẫn c̣n hiện diện trong ḷng.
9H00
– Chuẩn úy! Vương Vũ muốn gặp trên máy.
Thanh ‘’ máy ‘’ vừa nói vừa đưa tôi ống liên hợp. Bên kia đầu máy, tiếng của Đại úy Vương như muốn nghẹn lại khi thông báo là có lệnh gom dân trao cho chúng tôi để tiếp tục việc phát quang. Lệnh này do Liên Đoàn ban ra nên dù không tán thành, Vương Vũ vẫn phải tuân hành. Trung Đội 1 nằm tại chỗ chờ nhận người. Cùng lúc đó th́ Trung Đội 3 cũng sẽ từ trên đồi mở rộng con đường ṃn tải thương hôm qua và khai quang sườn dốc phía tây để sau đó bắt tay với chúng tôi ở cuối làng. C̣n Trung Đội 2 th́ qua những làng lân cận để gom người và ‘’ mượn ‘’ luôn dao, rựa của dân xài thay v́ chỉ có lưỡi lê và xẻng cá nhân vốn bị hạn chế trong việc phát quang. Trong khi chờ nhận người, chúng tôi thận trọng ḍ dẫm từng thước đất và chú tâm tuyệt đối vào từng bụi cây hay rào dậu quanh tuyến đóng quân. Để chắc ăn, tôi cho Hạ Sĩ Trần Văn Qúy dùng M79 tác xạ vào những nơi nghi ngờ có ḿn bẩy. Anh chàng nổi tiếng thiện xạ và vua gài lựu đạn này ngứa ngáy đă lâu, nay được dịp trổ tài nên tha hồ nhả đạn tưng bừng. Và quả nhiên, một số ḿn trúng đạn nổ tung như muốn thót tim, làm Thanh ‘’ máy ‘’ cứ phải luôn miệng báo cáo về Đại Đội để ‘’ Bố Ǵa ‘’ yên tâm.
11H30
Đang ngồi nghỉ mệt th́ Lê Văn Hữu dẫn tám người đến giao cho chúng tôi. Nh́n họ mà tôi than khổ trong ḷng v́ ngoại trừ một thiếu niên mặc bộ đồng phục của một trường Trung Học nổi tiếng của Quảng Ngăi, c̣n lại toàn là đàn bà, con gái. Dụng cụ ‘’ mượn ‘’ về chỉ có một rựa, hai cuốc và một con dao phay.
– Có c̣n hơn không. Xài đỡ đi Huynh Trưởng. Nhân lực và vật lực chỉ có bấy nhiêu thôi. Chắc là Lễ Lao Động nên họ cũng xả hơi chăng!?
Hữu nói đùa rồi dẫn lính trở lại tuyến của ḿnh. C̣n tôi đứng đó, phân vân không biết phải làm sao. Cuối cùng, tôi báo cáo với Đại úy Vương rồi quyết định cho một người có vẻ lớn tuổi ra về và dặn bà ta báo với gia đ́nh những người c̣n ở lại là chúng tôi bảo đảm bảy người này sẽ được đối đăi tử tế. Vài người lên tiếng phản đối, liền miệng đ̣i tôi phải thả hết. Tôi chỉ im lặng nghe họ nói. Nh́n những ánh mắt âu lo nhưng bất măn của họ mà tôi cảm thấy buồn bực. Không có bằng cớ đích xác họ là du kích hay giao liên v́ theo lời Hữu th́ họ bị gom lúc đang ở ngoài ruộng, c̣n hai cô gái trẻ và em học sinh th́ nói là nhân ngày lễ, nên từ Quảng Ngăi về thăm gia đ́nh. Sau cùng tôi cũng phải đi đến quyết định là giao họ cho Trung Sĩ Đặng Tri và Nguyễn Văn Bi để tùy nghi xử dụng. Dù sao th́ họ cũng đă ở đây rồi.
Nhưng hai chàng Trung Sĩ chưa kịp dẫn toán người đi th́ có tiếng ḿn nổ lớn trên sườn đồi. Đám dân ngồi thụp xuống đất, mắt láo liên, vẻ mặt hớt hăi. Mọi người đều hướng mắt về phía có tiếng nổ. Tôi đưa mắt nh́n Thanh ‘’máy’’. Thằng em hiệu thính viên đang nghe báo cáo điều ǵ đó. Một lúc sau, nó đến bên tôi nói gọn lỏn.
– Thượng Sĩ Y Biếc! 109 rồi!
Tôi khẽ gật đầu, hối Đặng Tri và Nguyễn Văn Bi dẫn người về vị trí đă phân công, rồi ngồi thừ người nghĩ ngợi về người Hạ Sĩ Quan gốc Thượng vừa hy sinh. Vậy là ’’ tứ hùng ‘’ của Đại Đội 3 giờ chỉ c̣n lại một ḿnh Lê Văn Trữ đang làm Thường Vụ Đại Đội. Những chiến sĩ xuất sắc từ thời Lam Sơn 719 rồi Sa Huỳnh đă lần lượt giă từ vũ khí. Trong hai ngày, hai Trung Đội Phó giă từ cuộc chơi một cách oan uổng. Trên kia chắc là Vương Vũ đau ḷng lắm, và Nguyễn Thanh Vân cũng buồn không kém v́ mất một người thầy dạn dày kinh nghiệm. ĐM! Tôi bất giác văng tục trong ḷng. T́nh trạng này sẽ c̣n kéo dài bao lâu nữa !? Thật là chán chường ǵ đâu!
Nhưng đúng là họa vô đơn chí! Vừa nuốt vội chút cơm và chưa hết bồi hồi v́ cái chết của Thượng Sĩ Y biếc th́ một tiếng nổ khác từ tiểu đội của Đặng Tri vọng lại làm tôi thót tim v́ có tiếng lao xao, nhốn nháo vọng lại: một dấu hiệu chẳng lành. Chạy đến nơi th́ đă thấy Bùi Hữu Tùng, đứa em gốc Vũng Tàu nằm bất động, c̣n Đặng Tri th́ mặt mày hầm hầm xỉa xói vào mấy người đàn bà đang ngồi gầm đầu xuống đất, rồi đến bên tôi báo cáo.
– Mấy con mẹ này chắc chắn biết có ḿn mà không chịu chỉ. Cứ xớ rớt khều khều nên thằng B́nh tức tối chụp rựa phang. Chỉ mấy nhát là nó dính chấu. ĐM! Đám này là dân việt cộng đó chuẩn úy!
Tôi cũng muốn nổi khùng nhưng chỉ biết than thầm trong ḷng và không biết phải hành động ra sao. Giận dữ cũng phải nén, đau ḷng cũng phải dấu nhẹm. Hết nh́n hàng rào tới nh́n xác thằng em. Chúng đặt ḿn dưới đất th́ c̣n có thể rà t́m, gài lựu đạn trên bờ rào th́ vô phương. Nhưng lời của Trung Sĩ Đặng Tri cũng không phải là vô căn cứ. Chúng nó phải làm dấu cho dân biết để tránh. Nếu không tại sao chỉ một ḿnh thằng Tùng toát ngực !? Nhưng làm sao t́m ra!? Cũng đừng ḥng đám dân này chỉ điểm. Những người đàn bà vẫn ngồi nh́n xuống đất mặc cho Đặng Tri hằm hè bước tới bước lui lầm bầm những câu chưởi rũa. Tôi cho lệnh tạm dừng việc phát quang để mọi người lắng cơn xúc động rồi kéo Đặng Tri qua phía Trung Sĩ Bi để bàn thảo riêng kế hoạch đối xử với đám dân, đồng thời cũng để kềm Đặng Trị khỏi nỏi khùng bất tử.
17H00
Đến giờ này mới có trực thăng. Không biết trên kia Đại úy Vương nghĩ ǵ về người Thượng Sĩ gốc thiểu số ít nói mà chân chất, đă từng vào sinh ra tử với ông bao năm qua bây giờ đă vào thiên cổ, riêng phần tôi cũng quặn ḷng v́ bảy người mới nhận về hồi Tết giờ chỉ c̣n lại Trần Minh Sơn, một tâm hồn rất…SàiG̣n ! Nh́n đám dân đang ngồi lết bết, chờ được thả cho về mà thấy ngao ngán cho t́nh cảnh của của chúng tôi. Giữ họ để phát quang thay Lính th́ thật là tàn nhẫn nếu như họ là người dân vô tội. Dù sao họ cũng không phải là người cầm súng trực tiếp đối đầu. Tha cả bọn họ th́ tôi không có đủ thẩm quyền. ĐM! Tôi lại chưởi thề trong ḷng. Bố Vương nói đúng. Thà đụng chánh quy chứ c̣n rà ḿn hay truy lùng du kích th́ chỉ ‘’ từ chết tới bị thương ’’. Thật là nhức óc!
Nhức óc cũng phải cắn răng mà chịu, v́ lệnh của ‘’Bố‘’ phán xuống cho tôi là phải giữ dân lại qua đêm. Ngày mai tính tiếp. Lại một phen gom gạo, nhường poncho, đào thêm hố. Lại một màn hăm he lính mẻ răng v́ ngại họ quấy nhiễu một cách xàm xỡ những người đàn bà, nhứt là hai cô gái trông khá mặn ṃi vốn là nam châm thu hút ánh mắt hao háo và những bông lơn, cợt đùa, chọc ghẹo của lính từ sáng đến giờ. Câu nói ‘’ Quân và Dân như Cá với Nước ‘’ nghe thật khôi hài làm sao! Dân nào th́ không biết chứ những người đang chuẩn bị qua đêm ngay trong tuyến chúng tôi th́ khác. Nếu được th́ có lẽ họ sẽ ‘’xơi tái ‘‘ chúng tôi là cái chắc. Và điều này là lẽ tất nhiên. Có một điều khó hiểu: bắt dân vào băi ḿn để khai quang th́ làm sao gọi là ‘’ b́nh định, an dân ‘’ cho được!? Chẳng lẽ cấp trên của chúng tôi không biết hay sao?! Thật đúng là nhức đầu!
Thứ bảy 03-05-1974. 8H00
Hai ngày sinh hoạt chung với nhau mà trong ḷng như nước với lửa. Hai ngày mệt óc v́ những lời mắng vốn và thưa gởi của mấy người đàn bà và cả hai cô gái về chuyện lính tráng đă có nhiều hành động và lời nói không đẹp với họ. Hai ngày trần thân v́ vừa trấn an dân, vừa vuốt ve tinh thần của Lính làm tôi mệt nhoài tâm trí. Việc phát quang chỉ làm cho có lệ nên không ai bị ǵ. T́nh h́nh an ninh cũng lắng dịu. Có lẽ là nhờ chúng tôi đang có con tin trong tay. Yên tĩnh hoàn toàn. Và niềm vui chợt đến khi vừa nhâm nhi xong cà phê sáng là Thanh ‘’ máy ‘’ báo tin Vương Vũ cho lệnh thả người và ngưng công việc phát quang để chuẩn bị bàn giao vị trí cho một đơn vị bạn.
Thời gian sẽ cho biết sau.
Lính khoan khoái ra mặt khi nghe tin đổi quân. Một tháng chơi tṛ hú tim trong vùng tử địa đă quá đủ nếu không muốn nói là quá dài. Lệnh đổi quân đến thật đúng lúc! Chúng tôi cần thay đổi không khí v́ đă quá căng thẳng trong suốt thời gian một tháng vừa qua. Nh́n quanh tuyến đóng quân để thấy thương đám em út và thương cả chính ḿnh khi mạng sống chỉ biết phó mặc cho may rủi. Sống, chết là chuyện thường t́nh. Nhưng chết v́ ḿn th́ thật là lăng xẹt! Không biết thượng cấp có hiểu cho tâm trạng của chúng tôi hay không?! Mà thôi! Đằng nào cũng đă chấm dứt tṛ chơi đẫm máu này. Đức Lương sẽ trở thành kỷ niệm. Một kỷ niệm hi hữu với h́nh ảnh của những chiếc giày Saut thận trọng thả ‘’ từng bước chân âm thầm ‘’ trong tử địa.
HUY VĂN
(Trích Nhật Kư Hành Quân )
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
Sau nhiều chuyến chuyển Quân và dân từ miền Trung vào, HQ 402 vào tiểu kỳ tại Hải-Quân Công-Xưởng.
T́nh trạng kỹ thuật của HQ 402 đáng lẽ phải vào đại kỳ; nhưng v́ kế sách của Bộ-Tư-Lệnh đă hoạch định, HQ 402 chỉ được tiểu kỳ thôi.
V́ t́nh trạng Chiến hạm đang sửa chữa, cả Hạm-Trưởng lẫn Hạm-Phó đều vắng mặt. Quân số của HQ 402 chỉ c̣n khoảng 50 nhân viên, 10 Thiếu-Úy và một Sĩ quan Cơ khí - Trung-Úy Cao Thế Hùng.
Sáng 30 tháng 4, khoảng 6 giờ 30, lệnh gọi tất cả Sĩ quan và Nhân viên Chiến hạm đang sửa chữa tại Hải-Quân Công-Xưởng tập họp tại Bộ-Tư-Lệnh Hạm-Đội. Một Sĩ quan cao cấp Hải-Quân tuyên bố ră ngũ.
Từ Bộ-Tư-Lệnh Hạm-Đội trở lại HQ 402, với tư cách Sĩ quan thâm niên hiện diện, Trung-Úy Cao Thế Hùng ra lệnh Thiếu-Úy Ninh, Sĩ quan An ninh, bắn vỡ ổ khóa pḥng Hạm-Trưởng, lấy tiền trong tủ sắt phát cho nhân viên để họ tùy nghi. Nhân viên ngậm ngùi rời Chiến hạm, chỉ c̣n một Hạ sĩ, một Hạ sĩ nhất, một Hạ sĩ quan tiếp liệu, v́ nhà xa không về được.
Lúc này nhiều ngàn người đă tuôn vào Hải-Quân Công-Xưởng và tràn lên HQ 402. Sau khi tuyên bố tàu hư không đi được, Trung-Úy Hùng rời Chiến hạm, đi về bến Bạch-Đằng.
Tại bến Bạch-Đằng, thấy xe tăng Việt-Cộng đang tiến vào công trường Mê-Linh và nghe nhiều tiếng súng, Trung-Úy Hùng trở lại HQ 402.
Sau khi trở lại, Trung-Úy Hùng thấy trong số người trên HQ 402 có Trung-Úy Thước, thuộc HQ 402; một số Sĩ quan Hải-Quân khóa 19; Thiếu-Úy Hải, cùng ngành với Trung-Úy Hùng và rất nhiều Đại-Tá Bộ-Binh. Tất cả đều yêu cầu Trung-Úy Hùng sửa chữa HQ 402 để di tản.
Biết t́nh trạng hư hại nặng nề của HQ 402, Trung-Úy Hùng tự nghĩ một ḿnh Ông không thể sửa được; Ông lén trốn lên bờ. Vừa cho ch́a khóa vào cổ xe Jeep, Trung-Úy Hùng bị nhiều người kéo lại, đưa trở lại HQ 402.
Lần trở lại thứ hai này, Trung-Úy Hùng gặp Giáo sư Triết của Ông, Cha Huynh, Hiệu trưởng trường Trung học Hưng-Đạo Saigon. Trung-Úy Hùng giải thích với Cha Huynh : 24 b́nh điện của chiến hạm đều hết hơi, cần charge. Mỗi b́nh rất lớn và nặng. Nếu được đưa lên Hải-Quân Công-Xưởng th́ cũng mất khoảng một ngày mới charge được một b́nh ! Thêm nữa, la bàn điện (Gyro Compass) ở đài-chỉ-huy đă bị tháo, đưa lên Hải-Quân Công-Xưởng sửa mấy ngày nay. Trung-Úy Hùng tŕnh với Cha Huynh, với trách nhiệm tinh thần cho cả 2.000 người trên HQ 402, Cha Huynh nên yêu cầu mọi người rời Chiến hạm v́ Chiến hạm bất khiển dụng và Việt-Cộng đang tiến vào ngơ Bộ-Tư-Lệnh Hải-Quân.
Sau khi Cha Huynh thông báo, mọi người đồng ḷng ở lại, chết chung với HQ 402 !
Trước t́nh thế như vậy, Trung-Úy Hùng đành phải huy động tất cả đàn ông, thanh niên phụ giúp. Ngại nội tuyến thảy lựu đạn xuống hầm máy, nhiều Đại-Tá phụ trách an ninh. Thanh niên hăng hái di chuyển những máy điện theo lời chỉ dẫn của Trung-Úy Hùng.
Sau nhiều giờ sửa chữa, một máy tàu nổ, nhưng dầu xịt ra tung tóe. Trung-Úy Hùng bảo mọi người lấy áo quần, khăn trải giường quấn quanh các ống dẫn dầu. Khi máy chính nổ, Trung-Úy Hùng tức tốc cho tắt tất cả hệ thống điện - trừ máy ép gió.
3 giờ chiều cùng ngày, máy tàu chạy êm. Trung-Úy Hùng bảo mọi người lấy tất cả phao trên những chiến hạm bỏ trống, đem sang HQ 402. Trung-Úy Hùng chọn một số thanh niên lực lưỡng - không cần biết họ là Hải-Quân hay không - để lái tàu; nhóm khác sắp hàng một từ Đài-chỉ-huy đến hầm máy để chuyền khẩu lệnh.
Sau khi chỉ cho nhóm thanh niên bẻ tay lái sang phải, sang trái, Trung-Úy Hùng chạy lên, chạy xuống Đài-chỉ-huy và hầm máy, t́m cách đưa Chiến hạm ra sông.
Ra đến sông, Trung-Úy Hùng ra lệnh “tiến 5”. Lệnh được chuyền miệng từ hầm lái lên Đài-chỉ-huy cũng mất cả một phút. Không hiểu những “Nhân viên vận chuyển (!)” lái như thế nào mà phần sau của HQ 402 đâm vào Câu-lạc-bộ-nổi của Hải-Quân ! Nước chảy xiết ! Trung-Úy Hùng vội thét lên : “phải 5”. Nhóm thanh niên lái tàu vặn tay lái như thế nào mà mũi chiến hạm đâm sang Thủ-Thiêm, làm hư hại một số nhà sàn ! Cứ “phải 5”, “trái 5”, HQ 402 quay ṿng ṿng trước công trường Mê-Linh chứ không chạy thẳng được.
Ngại bị Việt-Cộng bắn, Trung-Úy Hùng bảo mọi người nằm sát xuống sàn Chiến hạm, không để Việt-Cộng thấy. Đồng thời Trung-Úy Hùng lấy vạt áo trắng của một người nào đó, bảo mấy ông Hải-Quân cột vào giây cờ, kéo lên.
Trên công trường Mê-Linh, Việt-Cộng tưởng rằng HQ 402 từ xa về cho nên họ đưa tay vẫy chào. Trên Chiến hạm, mấy ông Hải-Quân cũng giả vờ vẫy tay reo ḥ.
Sau gần một tiếng đồng hồ loanh quanh trước công trường Mê-Linh, cuối cùng HQ 402 từ từ “ḅ” thẳng.
Từ nhà hàng Majestic đến Nhà-Bè, HQ 402 vớt thêm rất nhiều người từ những ghe nhỏ chạy theo hai bên hông tàu.
Khoảng 5 giờ chiều, lúc đến sông Soài Rạp, HQ 402 gặp HQ 601 trở về. Hạm-Trưởng HQ 601, Hải-Quân Đại-Úy Trần Văn Chánh, bảo Trung-Úy Hùng đừng đi ngă Vũng-Tàu, Việt-Cộng chận rồi. Chiếc Việt-Nam Thương-Tín bị bắn lúc sáng.
Đang lúng túng ở ngă ba sông Soài Rạp, Trung-Úy Hùng thấy từng đoàn PBR và rất nhiều loại chiến đỉnh của Lực-Lượng Tuần-Thám, Lực-Lượng Trung-Ương, Lực-Lượng Đặc-Nhiệm 99 và những đơn vị Hải-Quân khác chạy ṿng ṿng bên Bắc-Cầu-Nổi.
Biết Lực-Lượng Đặc-Nhiệm 99 thuộc quyền chỉ huy của Hải-Quân Đại-Tá Lê Hữu Dơng, Thiếu-Úy Hải trên HQ 402 liên lạc vô tuyến t́m Đại-Tá Dơng, nhờ Đại-Tá Dơng đưa HQ 402 ra biển.
Từ LCM8 Đại-Tá Dơng lên HQ 402. Sau khi xem xét t́nh trạng HQ 402 và nghe Trung-Úy Hùng tŕnh bày, Đại-Tá Dơng cũng phải lắc đầu, thán phục những người đă có công đưa được HQ 402 đến đây !
Sau khi lái thử, thấy HQ 402 cứ chạy được một chốc lại quay một ṿng 30 độ - v́ lệnh truyền miệng từ Đài-chỉ-huy đến pḥng lái mất thời gian tính - Đại-Tá Dơng không dám tự tin vào kinh nghiệm hải vụ của Ông nữa. Lúc này Trung-Úy Hùng lại huy động thêm một toán tác nước, v́ nước ngập pḥng máy.
Cũng thời điểm này, Phó-Đề-Đốc Nghiêm Văn Phú, Bác sĩ Trần Quốc Dũng và rất nhiều Quân nhân của những Lực-Lượng Hải-Quân nhập hạm.
Sáng 1 tháng 5, h́ hục măi, Đại-Tá Dơng cũng hướng dẫn HQ 402 ra đến biển. Một Destroyer, thuộc Đệ Thất Hạm-Đội, thấy HQ 402 chạy một chốc lại quay 30 độ th́ biết có sự bất thường. Destroyer này muốn đến yểm trợ HQ 402. Nhưng khi Destroyer vừa đến gần, gặp lúc HQ 402 quay, suưt đụng vào Destroyer, Destroyer hoảng, kéo c̣i bỏ chạy !
Bất ngờ mọi người ngạc nhiên thấy sự hiện diện của hai người Mỹ trên HQ 402. Nhiều người Việt uất, v́ cho rằng Mỹ bỏ rơi Nam Việt-Nam, muốn giết hai người Mỹ này. Trung-Úy Hùng đưa hai người Mỹ lên pḥng, bảo vệ họ. Đại-Tá Dơng nhờ hai người Mỹ này gọi Đệ Thất Hạm-Đội, xin tiếp cứu; nhưng hai người Mỹ này không biết tần số liên lạc của Đệ Thất Hạm-Đội.
Đại-Tá Dơng gọi Phó-Đô-Đốc Cang tŕnh bày t́nh trạng của HQ 402. Cựu Tư-Lệnh Hạm-Đội, Hải-Quân Đại-Tá Nguyễn Xuân Sơn “lên” máy, bảo Đại-Tá Dơng cố đưa HQ 402 đến càng gần Côn-Sơn càng tốt, sẽ có chiến hạm khác trợ giúp.
Sáng 2 tháng 5, chiếc Destroyer hôm qua trở lại, liên lạc vô tuyến hỏi Đại-Tá Dơng về t́nh trạng HQ 402. Sau khi nghe Đại-Tá Dơng tŕnh bày, Hạm-Trưởng Destroyer chuyển sang HQ 402 một toán Chuyên viên kỹ thuật.
Sau 20 phút quan sát, toán chuyên viên tŕnh lên Hạm-Trưởng Destroyer. Hạm-Trưởng Destroyer tŕnh lên Đề-Đốc Tư-Lệnh Đệ Thất Hạm-Đội Hoa-Kỳ.
Lệnh di chuyển tất cả mọi người khỏi HQ 402 được ban hành. HQ 2 được lệnh cặp sát bên hông HQ 402 để đồng bào và quân bạn chuyển sang.
Sau khi kiểm soát, rung chuông nhiều lần mà vẫn không thấy c̣n ai trên HQ 402, lệnh đánh ch́m HQ 402 được thi hành.
3 giờ chiều cùng ngày, hai Chiến hạm thuộc Đệ Thất Hạm-Đội Hoa-Kỳ bắn ch́m Hải-Vận-Hạm Lam-Giang HQ 402.
Hướng về Subic Bay.
Trong khi những biến chuyển trọng đại xảy ra cho Hải-Quân VNCH th́…
…Tối 29 tháng 4, ông Richard Lee Armitage rời Saigon bằng trực thăng và đáp xuống chiến hạm Blue Ridge thuộc Đệ Thất Hạm-Đội Hoa-Kỳ.
Tại Chiến hạm Blue Ridge, tuy không mang theo bất cứ một giấy tờ tùy thân nào, ông Armitage cũng vẫn yêu cầu được gặp Đề-Đốc Donald Whitmire, Tư-Lệnh Đệ Thất Hạm-Đội Hoa-Kỳ tại Thái-B́nh-Dương.
Khi gặp Đề-Đốc Whitmire, ông Armitage thỉnh cầu Đề-Đốc Whitmire liên lạc với Ngũ-Giác-Đài để được Ngũ-Giác-Đài xác nhận vai tṛ của Ông; đồng thời ông Armitage cũng nhờ Đề-Đốc Whitmire xin Ngũ-Giác-Đài cho phép trợ giúp Hải-Quân VNCH
Sau khi được Ngũ-Giác-Đài cho phép, ông Armitage trở lại Côn-Sơn với hai chiến hạm Hoa-Kỳ, gặp Hạm-Đội Hải-Quân. Tại Côn-Sơn, ông Armitage chuyển sang Soái-Hạm HQ 3 và hướng dẫn Hạm-Đội Việt-Nam tiến về Phi-Luật-Tân.
Thời gian này, Hạm-Đội Việt-Nam cũng chia thành nhiều nhóm nhỏ, do một Sĩ quan thâm niên trong nhóm chỉ huy.
Dù Quân-Lực đă tan ră, dù Quê-Hương đă rơi vào tay kẻ thù, dù chưa ai biết ḿnh sẽ đi về đâu và dù rất nhiều quân nhân Hải-Quân không đem gia đ́nh theo được, v. v…truyền thống Hải-Quân vẫn được thể hiện cao độ trong thời gian bi hùng này ! Nếu không có khối lượng đồng bào và quân bạn trên những Chiến hạm, nếu không có những Quân nhân Hải-Quân, ban ngày thi hành khẩu lệnh của cấp trên, ban đêm tựa boong tàu, âm thầm lau nước mắt, nhớ đứa con thơ, thương người vợ trẻ c̣n kẹt lại quê nhà th́ không ai có thể biết được đây là Hạm-Đội của một Quân-Lực vừa được lệnh buông súng, hàng giặc !
Trong Quân sử chưa có cuộc rút quân của bất cứ một đại đơn vị nào mà quân dụng được bảo toàn tối đa, kỹ luật được tôn trọng tuyệt đối và t́nh người được dâng cao chất ngất như Chuyến-Ra-Khơi-Cuối-Cùng của Hải-Quân VNCH !
Khi đến Phi-Luật-Tân, chính phủ Phi lo ngại cho những trở ngại ngoại giao với chính phủ Việt-Cộng sau này, đă buộc Hạm-Đội Hải-Quân phải hạ cờ và tháo gỡ vũ khí !
Vài Chiến hạm Hoa-Kỳ cặp vào Chiến hạm Việt-Nam với dự tính thực hiện yêu cầu của chính phủ Phi; nhưng gặp ngay sự phản kháng mănh liệt của thủy thủ đoàn.
Lư do Hạm-Đội Việt-Nam nêu ra là : Những Chiến hạm này do Hoa-Kỳ viện trợ cho Hải-Quân Việt-Nam theo chương tŕnh M.A.P. (Military Assistance Program). Theo những điều khoản trong chương tŕnh đó, Quân cụ nào VNCH không dùng nữa sẽ được hoàn trả lại cho chính phủ Hoa-Kỳ. Để thể hiện tinh thần đó, nay Hải-Quân Việt-Nam trao trả Hạm-Đội này lại cho chính phủ Hoa-Kỳ. V́ vậy, Hải-Quân Việt-Nam yêu cầu có một buổi bàn giao chính thức.
Yêu cầu của Hải-Quân Việt-Nam được chấp thuận. Đồng thời, Hải-Quân Hoa-Kỳ cũng yêu cầu Hải-Quân Việt-Nam phải hóa giải, ngụy trang tất cả Chiến hạm.
Tên và số hiệu của tất cả chiến hạm Hải-Quân Việt-Nam đều bị nhân viên Hoa-Kỳ dùng sơn xám xóa hết ! Lúc gỡ cầu vai hoặc tháo gỡ cơ bẩm những ổ trọng pháo hay là vất vũ khí, đạn dược vào ḷng đại dương, Quân nhân Hải-Quân tưởng như chính họ đang tự hủy hoại bản thân của họ vậy !
Cờ Tư-Lệnh Hải-Quân Việt-Nam trên kỳ đài HQ 1 được trao cho cựu Tư-Lệnh cuối cùng của Hải-Quân VNCH, Đề-Đốc Lâm Ngươn Tánh.
Sau đó, trên mỗi Chiến hạm Việt-Nam, một Sĩ quan Hải-Quân Hoa-Kỳ lên nhận lại tàu.
Lúc cử hành lễ hạ Quốc-Kỳ VNCH, tất cả Quân nhân và đồng bào hát bản Quốc-Ca trong tiếng khóc uất nghẹn. Tiếng hát vang xa trong vùng biển lạ như nỗi đau đang len lỏi trong từng ngơ ngách tâm hồn ! Chiều tím thẫm trên đại dương mênh mông như báo trước những bất trắc không lường được trong cuộc đời của những kẻ mất Quê Hương !
Cũng thời điểm này, cuối chân trời, nơi Quê Hương ngập máu :
“…Và quả phụ mỏi chờ theo tóc bạc,
Vẫn nhắc anh vừa gợi lại tro tàn.
Trong ḷ sưởi và trong trái tim.
Ôi ! Cha Mẹ già chỉ c̣n lại một giấc mơ.
Đă chết trong chuỗi ngày mong đợi trên băi biển.
Những người đi không về.”
(…Et vos veuves au front blanc, lasses de vous attendre,
Parlent encore de vous en remuant les cendres.
De leur foyer et de leur coeur.
Oh ! Que de vieux Parents qui n’avaient plus qu’un rêve,
Sont morts en attendant tous les jours sur la grêve
Ceux qui ne sont pas revenus.)
Oceano - Nox của Victor Hugo.
Điệp Mỹ Linh
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Tôi đi t́m đời lính bỏ lại sau lưng
tuổi thư sinh hai buổi học hành
Đường đời không hướng đi t́nh và đời không ước hẹn
Khi non sông ch́m trong khói lửa
Phận làm trai ngoảnh mặt sao đành
Đêm ánh sao trời căn gác nhỏ
Đô thành t́nh yêu thương mới nỡ
Đêm ấy ḿnh chhia tay rượu hồng ly chưa cạn
Mà người yêu đă ra đi em có buồn không em
Ba tháng Quang Trung da mềm nắng đổ
Mồ hôi thấm ngọt ướt vai anh
Đồng Đế đêm ngày nghe gió đổ cây giữa rừng
Không làm nản chí nam nhi
Thời gian xin dừng lại v́ ngày vui chóng tàn
Ḿnh ngồi bên nhau t́m lại bao nhớ thương
Đêm trắng niềm vui ngập ḷng
Cho thỏa niềm ước mong xin vui trọn đời lính
Nếu cuộc phong ba ḿnh mang theo kỷ niệm buồn
Th́ đời trai chiến chinh t́m làm ǵ câu ước hẹn
Khi non sông tàn cơn khói lửa
Th́ t́nh yêu thắm đẹp muôn màu
Sáu tháng quân trường như giấc mộng qua rồi
Giờ đây hai đứa ḿnh giây phút gần bên nhau
Mừng ngày vui tao ngộ dù ngày mai có xa nhau
Xin chớ buồn nghe em...
Last edited by florida80; 12-13-2018 at 01:02.
The Following 3 Users Say Thank You to florida80 For This Useful Post:
Tôi đi t́m đời lính bỏ lại sau lưng
tuổi thư sinh hai buổi học hành
Đường đời không hướng đi t́nh và đời không ước hẹn
Khi non sông ch́m trong khói lửa
Phận làm trai ngoảnh mặt sao đành
Đêm ánh sao trời căn gác nhỏ
Đô thành t́nh yêu thương mới nỡ
Đêm ấy ḿnh chhia tay rượu hồng ly chưa cạn
Mà người yêu đă ra đi em có buồn không em
Ba tháng Quang Trung da mềm nắng đổ
Mồ hôi thấm ngọt ướt vai anh
Đồng Đế đêm ngày nghe gió đổ cây giữa rừng
Không làm nản chí nam nhi
Thời gian xin dừng lại v́ ngày vui chóng tàn
Ḿnh ngồi bên nhau t́m lại bao nhớ thương
Đêm trắng niềm vui ngập ḷng
Cho thỏa niềm ước mong xin vui trọn đời lính
Nếu cuộc phong ba ḿnh mang theo kỷ niệm buồn
Th́ đời trai chiến chinh t́m làm ǵ câu ước hẹn
Khi non sông tàn cơn khói lửa
Th́ t́nh yêu thắm đẹp muôn màu
Sáu tháng quân trường như giấc mộng qua rồi
Giờ đây hai đứa ḿnh giây phút gần bên nhau
Mừng ngày vui tao ngộ dù ngày mai có xa nhau
Xin chớ buồn nghe em...
Duy Khánh diễn tả với h́nh ảnh
c̣n bài 2
Tôi đi t́m đời lính bỏ lại sau lưng tuổi thư sinh hai buổi học hành
đường đời không hướng đi t́nh và đời không ước hẹn
khi non sông ch́m trong khói lửa phận làm trai ngoảnh mặt sao đành.
Đếm ánh sao trời căn gác nhỏ đô thành, t́nh yêu thương buổi đầu đêm ấy ḿnh chia tay. Rượu hồng ly chưa cạn mà người yêu đă ra đi, em có buồn không em?
Ba tháng Quang Trung da mềm nắng đổ.
Mồ hôi thắm giọt ướt vai anh
Đồng Đế đêm ngày nghe sóng vỗ
Dây Tử Thần không làm sờn chí nam nhi.
Thời gian xin dừng lại v́ ngày vui chóng tàn.
Ḿnh gần bên nhau t́m lại bao nhớ thương.
Đêm trắng chuyện vui ngập ḷng cho thỏa niềm ước mong.
Xin vui trọn đời lính nếu cuộc phong ba đừng mang theo bao kỷ niệm buồn
th́ đời trai chiến chinh t́m làm ǵ câu ước hẹn,
khi non sông tàn cơn khói lửa th́ t́nh yêu thắm đẹp muôn đời.
Sáu tháng quân trường như giấc mộng qua rồi,
giờ đây hai đứa ḿnh giây phút gần bên nhau.
Mừng ngày vui Tao Ngộ dù ngày mai có xa nhau xin chớ buồn nghe em.
Bài này th́ không biết ai ca . Thôi th́ chàu ca và thâu lên để cho các chú nghe được không:than kyou: cháu nhiều lắm
Chương tŕnh Dạ Lan , nhạc yêu cầu ...florida80 sẽ hát và tặng cho các ACE thưởng thức nhân dịp lễ noel sắp tới
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
Last edited by hoanglan22; 12-13-2018 at 04:38.
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
từ lâu có request trang audio để hát., nhung Q-Sold o biết làm
cũng như có vài trang 0 post chữ chạy được... Chỉ trong phim bộ và phóng sự.lam duoc thoi
và chú HL biết làm sao hát và post , chỉ cho N.Ư với.:nan a:
Last edited by hoanglan22; 12-14-2018 at 05:02.
The Following User Says Thank You to florida80 For This Useful Post:
từ lâu có request trang audio để hát., nhung Q-Sold o biết làm
cũng như có vài trang 0 post chữ chạy được... Chỉ trong phim bộ và phóng sự.lam duoc thoi
và chú HL biết làm sao hát và post , chỉ cho N.Ư với.:nan a:
Chú chịu thua cháu rồi: hafppy:
Check pm
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
Ở trong PM...Florida đẹp như thế đấy...chỉ có Wonderful mới chụp được h́nh...phải hôn Florida......... Đây là h́nh tặng riêng độc quyền cho Florida đó ...đừng ai copy nha...
Last edited by wonderful; 12-14-2018 at 21:41.
The Following 2 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Ở trong PM...Florida đẹp như thế đấy...chỉ có Wonderful mới chụp được h́nh...phải hôn Florida......... Đây là h́nh tặng riêng độc quyền cho Florida đó ...đừng ai copy nha...
:haf ppy:
cửa đóng then cài mà ṃ dzô chụp được ...tóc ...bái phục...bái phục!
The Following 2 Users Say Thank You to cha12 ba For This Useful Post:
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.