HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > World Box| Thế Giới > Viet Oversea|Tin Hải Ngoại


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Cuộc sống mưu sinh của người Việt bán trái cây nơi hè phố Bolsa
Người thì gọi dì là “dì Bảy,” người thì gọi dì là “dì Chín.” Gọi là gì, dì cũng trả lời. Dì là người đàn bà nhỏ bé đẩy xe ọp ẹp bán trái cây lẻ quanh khu đền Đức Thánh Trần, bên hè phố Bolsa.

“Bữa nào ế ẩm, tui đẩy xe qua khu chợ ABC luôn. Hơi cực, nhưng phải ráng. Trái cây bữa nào, mình bán bữa nấy. Qua bữa sau hết tươi rồi, bán cho người ta, mình mang tội,” dì Chín kể.

Dì bán đủ loại trái cây. Hôm thì vài nải chuối, bữa thì mấy quả mãng cầu.

Khi hỏi lớn tuổi rồi, dì có mệt không, người đàn bà dừng bước, sửa cái khăn che đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tui hổng sợ Tết Tây. Tết Ta, mình mới lên tuổi thôi. Nhưng chưa Tết đâu. Còn lâu mà.”

Rồi dì tin tưởng cười: “Mình người Việt, lịch Tây không ‘đụng’ mình đâu.”


Năm nay, dì Chín đã 80 tuổi. Gánh thời gian trĩu nặng trên vai, làm lưng dì oằn xuống nhưng không lấy đi được nụ cười lúc nào cũng sẵng sàn nở trên môi dì.

Chiều hôm qua, dì bán “cam vườn Cali.”

Dì nói: “Cam tươi ‘đặc biệt’ đó cậu, ngọt mà còn nhiều nước nữa, mua giùm bà già đi.”

Dáo dác nhìn quanh, dì dừng chân rồi cầm trái cam căng tròn lên khoe. “Coi thử đi, nặng lắm, nước không. Luật khu này không cho ai được đứng một chỗ bán hàng,” dì giải thích.

Vì vậy, dì Chín đi cả ngày. Đi tới, đi lui, mệt lắm nhưng dì không dám phạm luật.

Thấy có người dám bày bán mấy rổ ổi ngay trên vỉa hè, dì cười: “Họ gan dạ, họ dám làm vậy. Tui thì yếu tim, tui đi cho an tâm. Mỏi chân một chút mà khỏe trong lòng.”


Dì Chín có hai người con, một trai, một gái.

Dì kể: “Thằng con trai tui ‘nhằn’ hoài, không muốn tui đi bán như vầy, Nhưng ở nhà buồn lắm, mà còn không có tiền. Tiền chính phủ vừa đủ ăn thôi.”

Vậy dì cần tiền làm chi?

“Cần chớ. Tui cần tiền gởi về chùa ở Việt Nam. Hồi trước, mỗi khi buồn, tui qua chùa có mấy cô an ủi. Bây giờ mình ‘phú quí’ bên này, sao mà quên chùa được,” dì phân trần.

Rồi con gái dì ở chung với dì?

Dì tặc lưỡi rồi nói: “Con gái tui, hồi nhỏ bị ban khỉ nên bây giờ không được ‘bình tĩnh’ như người ta. May mà trời Phật không ‘bắt đi.’ Cho ở với tui. Bởi tui không thể quên chùa.”

Ánh mắt người mẹ già chợt loáng ướt. Bà thở dài: “Con gái tui, thương lắm. Chính phủ lo cho nó rồi, nhưng đâu có được như mình lo cho con mình. Bởi vậy, bữa nào đắt hàng, tui về sớm, tui lau mình cho nó mát mẻ.”

“Hồi trước, sáng nào tui cũng ghé quán cô Thanh Mai vái ông Địa xin cho đắt hàng rồi mới đi bán. Nhưng bây giờ quán đóng rồi, không ai cho tui vô vái ông địa nữa,” dì cười, man mác buồn.

Dì khen: “Cô Thanh Mai người thiệt đẹp mà lòng cô cũng đẹp lắm. Cô cho tui phở hoặc mấy món khác hoài mà tui không dám ăn. Ăn của cô, cô lỗ vốn sao.”

Rồi dì thân mật kể: “Có bữa cô dám cho tui tiền nữa. Không mua gì của tui mà còn cho tui tiền nữa. Người đâu sao tốt dữ vậy. Tui không dám nhận, nhưng bữa nào ế quá thì tui… lấy luôn.”

Sực nhớ câu chuyện dang dở, dì Chín quay lại: “Có dư tiền trong túi, tui vui trong bụng lắm. Tuổi tui, ít khi thấy vui như hồi trước. Có tiền, mình cho chùa, rồi chùa cho người nghèo, Họ có cơm ăn, mình vui. Bên đây, nhiều người đổ cơm đi đó cậu. Chính mắt tui thấy đó. Phí chưa? Thôi tui đi bán cậu ơi.”

Dì đội nón lá sờn rách lên rồi đẩy cái xe có mấy quả “cam vườn Cali” đi. Được vài bước, dì quay đầu than: “Sao lúc này tui ‘hư’ quá. Mặt trời qua đầu mới chịu ra khỏi giường.”

Dì thở dài sượt rồi quên mình vừa nói rồi: “Con gái tui, nó bị ban khỉ, không được ‘bình tĩnh’ như người ta, tội lắm cậu ơi. Thôi tui đi nghen, kẻo họ phạt tui.”


Sáng nay, phóng viên Người Việt quay lại tìm dì Chín, định mua hết cam cho dì về sớm thì không thấy dì. Hỏi ra mới hay dạo gần đây, dì yếu người, phải một, hai giờ trưa mới có mặt.

“Tôi có nghe dì than là khi trời trở lạnh, dì bị đau nhức khớp xương, buổi sáng đi không nổi nữa,” bà Candy Bùi, một người thường mua trái cây của dì Chín, cho biết. “Tội. Mấy bữa nay trời giá lạnh, chưa 60 mà tôi còn dậy không nổi nữa, huống hồ bà cụ 80 rồi.”

Mấy tháng trước, dì Chín ra bán từ 9 giờ sáng cho tới khi hết hàng. Vậy mà…

“Tuổi già xuống sức lẹ lắm. Bữa nay còn ‘rảo rảo’ đi, ngày mai ‘sụm bà chè’ là thường,’” bà Tina Thúy Nguyễn, ở Westminster, nói. “Tôi ít mua trái cây cho bà, nhưng hay cho bà cái bánh, cái quà. Lâu lâu, tôi cũng ‘lì xì’ cho bà chút chút. ‘Bả,’ vậy mà ‘ngon’ lắm nha. Tùy người cho mới nhận nha. Tôi thấy tận mắt bả không nhận tiền của nhiều người rồi.”

Ông Raymond Trần, một thực khách thường xuyên của tiệm Le Croissant Doré, nơi dì Chín hay đi ngang, nói: “Nhìn bà cụ lụm khụm đẩy cái xe đi bán, tôi thấy tội ghê. Nhưng biết đâu đó là niềm vui của cụ. Ba má tôi, có năn nỉ cũng không chịu ra khỏi nhà. Suốt ngày, hai người ở nhà, hết lấy kéo xén cỏ rồi bới đất trồng rau thơm. Mùa này mới chết hết. Hồi trước hai ông bà còn coi TV được. Bây giờ má tui thì không thấy, ba tui thì không nghe.”

Ông thêm: “Nhìn bà cụ đi bán rong thì mình thấy tội. Nhưng cũng phải công nhận là nhờ có mấy người như bà thì góc phố Bolsa mới được một phần giống Việt Nam mình. Bà là hình bóng tả tơi của Việt Nam đó.”

Bóng dáng tả tơi của dì Chín đang dần nhạt nhòa bên hè phố Bolsa. Ngày mai, năm tới, không biết có còn dì nữa hay không?

“Bữa nào ế ẩm, tui đẩy xe qua khu chợ ABC luôn. Hơi cực, nhưng phải ráng. Trái cây bữa nào, mình bán bữa nấy. Qua bữa sau hết tươi rồi, bán cho người ta, mình mang tội,” dì Chín kể.

Dì bán đủ loại trái cây. Hôm thì vài nải chuối, bữa thì mấy quả mãng cầu.

Khi hỏi lớn tuổi rồi, dì có mệt không, người đàn bà dừng bước, sửa cái khăn che đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tui hổng sợ Tết Tây. Tết Ta, mình mới lên tuổi thôi. Nhưng chưa Tết đâu. Còn lâu mà.”

Rồi dì tin tưởng cười: “Mình người Việt, lịch Tây không ‘đụng’ mình đâu.”

Năm nay, dì Chín đã 80 tuổi. Gánh thời gian trĩu nặng trên vai, làm lưng dì oằn xuống nhưng không lấy đi được nụ cười lúc nào cũng sẵng sàn nở trên môi dì.

Chiều hôm qua, dì bán “cam vườn Cali.”

Dì nói: “Cam tươi ‘đặc biệt’ đó cậu, ngọt mà còn nhiều nước nữa, mua giùm bà già đi.”

Dáo dác nhìn quanh, dì dừng chân rồi cầm trái cam căng tròn lên khoe. “Coi thử đi, nặng lắm, nước không. Luật khu này không cho ai được đứng một chỗ bán hàng,” dì giải thích.

Vì vậy, dì Chín đi cả ngày. Đi tới, đi lui, mệt lắm nhưng dì không dám phạm luật.

Thấy có người dám bày bán mấy rổ ổi ngay trên vỉa hè, dì cười: “Họ gan dạ, họ dám làm vậy. Tui thì yếu tim, tui đi cho an tâm. Mỏi chân một chút mà khỏe trong lòng.”

Dì Chín có hai người con, một trai, một gái.

Dì kể: “Thằng con trai tui ‘nhằn’ hoài, không muốn tui đi bán như vầy, Nhưng ở nhà buồn lắm, mà còn không có tiền. Tiền chính phủ vừa đủ ăn thôi.”

Vậy dì cần tiền làm chi?


“Cần chớ. Tui cần tiền gởi về chùa ở Việt Nam. Hồi trước, mỗi khi buồn, tui qua chùa có mấy cô an ủi. Bây giờ mình ‘phú quí’ bên này, sao mà quên chùa được,” dì phân trần.

Rồi con gái dì ở chung với dì?

Dì tặc lưỡi rồi nói: “Con gái tui, hồi nhỏ bị ban khỉ nên bây giờ không được ‘bình tĩnh’ như người ta. May mà trời Phật không ‘bắt đi.’ Cho ở với tui. Bởi tui không thể quên chùa.”

Ánh mắt người mẹ già chợt loáng ướt. Bà thở dài: “Con gái tui, thương lắm. Chính phủ lo cho nó rồi, nhưng đâu có được như mình lo cho con mình. Bởi vậy, bữa nào đắt hàng, tui về sớm, tui lau mình cho nó mát mẻ.”

“Hồi trước, sáng nào tui cũng ghé quán cô Thanh Mai vái ông Địa xin cho đắt hàng rồi mới đi bán. Nhưng bây giờ quán đóng rồi, không ai cho tui vô vái ông địa nữa,” dì cười, man mác buồn.

Dì khen: “Cô Thanh Mai người thiệt đẹp mà lòng cô cũng đẹp lắm. Cô cho tui phở hoặc mấy món khác hoài mà tui không dám ăn. Ăn của cô, cô lỗ vốn sao.”


Rồi dì thân mật kể: “Có bữa cô dám cho tui tiền nữa. Không mua gì của tui mà còn cho tui tiền nữa. Người đâu sao tốt dữ vậy. Tui không dám nhận, nhưng bữa nào ế quá thì tui… lấy luôn.”

Sáng sớm, bạn hàng đã có mặt mà dì Chín chưa thấy đâu. (Hình: Đằng-Giao/)
Sực nhớ câu chuyện dang dở, dì Chín quay lại: “Có dư tiền trong túi, tui vui trong bụng lắm. Tuổi tui, ít khi thấy vui như hồi trước. Có tiền, mình cho chùa, rồi chùa cho người nghèo, Họ có cơm ăn, mình vui. Bên đây, nhiều người đổ cơm đi đó cậu. Chính mắt tui thấy đó. Phí chưa? Thôi tui đi bán cậu ơi.”

Dì đội nón lá sờn rách lên rồi đẩy cái xe có mấy quả “cam vườn Cali” đi. Được vài bước, dì quay đầu than: “Sao lúc này tui ‘hư’ quá. Mặt trời qua đầu mới chịu ra khỏi giường.”

Dì thở dài sượt rồi quên mình vừa nói rồi: “Con gái tui, nó bị ban khỉ, không được ‘bình tĩnh’ như người ta, tội lắm cậu ơi. Thôi tui đi nghen, kẻo họ phạt tui.”

Sáng nay, phóng viên Người Việt quay lại tìm dì Chín, định mua hết cam cho dì về sớm thì không thấy dì. Hỏi ra mới hay dạo gần đây, dì yếu người, phải một, hai giờ trưa mới có mặt.

“Tôi có nghe dì than là khi trời trở lạnh, dì bị đau nhức khớp xương, buổi sáng đi không nổi nữa,” bà Candy Bùi, một người thường mua trái cây của dì Chín, cho biết. “Tội. Mấy bữa nay trời giá lạnh, chưa 60 mà tôi còn dậy không nổi nữa, huống hồ bà cụ 80 rồi.”

Mấy tháng trước, dì Chín ra bán từ 9 giờ sáng cho tới khi hết hàng. Vậy mà…

“Tuổi già xuống sức lẹ lắm. Bữa nay còn ‘rảo rảo’ đi, ngày mai ‘sụm bà chè’ là thường,’” bà Tina Thúy Nguyễn, ở Westminster, nói. “Tôi ít mua trái cây cho bà, nhưng hay cho bà cái bánh, cái quà. Lâu lâu, tôi cũng ‘lì xì’ cho bà chút chút. ‘Bả,’ vậy mà ‘ngon’ lắm nha. Tùy người cho mới nhận nha. Tôi thấy tận mắt bả không nhận tiền của nhiều người rồi.”

Ông Raymond Trần, một thực khách thường xuyên của tiệm Le Croissant Doré, nơi dì Chín hay đi ngang, nói: “Nhìn bà cụ lụm khụm đẩy cái xe đi bán, tôi thấy tội ghê. Nhưng biết đâu đó là niềm vui của cụ. Ba má tôi, có năn nỉ cũng không chịu ra khỏi nhà. Suốt ngày, hai người ở nhà, hết lấy kéo xén cỏ rồi bới đất trồng rau thơm. Mùa này mới chết hết. Hồi trước hai ông bà còn coi TV được. Bây giờ má tui thì không thấy, ba tui thì không nghe.”

Ông thêm: “Nhìn bà cụ đi bán rong thì mình thấy tội. Nhưng cũng phải công nhận là nhờ có mấy người như bà thì góc phố Bolsa mới được một phần giống Việt Nam mình. Bà là hình bóng tả tơi của Việt Nam đó.”

Bóng dáng tả tơi của dì Chín đang dần nhạt nhòa bên hè phố Bolsa. Ngày mai, năm tới, không biết có còn dì nữa hay không?

VietBF@ sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam

HOT NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOME

Breaking News

VietOversea

World News

Business News

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

History

Thơ Ca

Sport News

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

Canada Tin Hay

USA Tin Hay

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

Home Classic

Home Classic Master Page


troopy
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 07-14-2025
Reputation: 227329


Profile:
Join Date: Oct 2014
Posts: 88,889
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	35.jpg
Views:	0
Size:	44.9 KB
ID:	2548777   Click image for larger version

Name:	35.1.jpg
Views:	0
Size:	45.3 KB
ID:	2548778  
troopy is_online_now
Thanks: 75
Thanked 6,601 Times in 5,729 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 34 Post(s)
Rep Power: 111
troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10
troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10troopy Reputation Uy Tín Level 10
Reply

User Tag List

Thread Tools


 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

iPad Videos Portal Autoscroll

VietBF Music Portal Autoscroll

iPad News Portal Autoscroll

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 02:41.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.10361 seconds with 13 queries