Khi nhà báo làm thơ
Ḿnh vừa vào blog Nguyễn Thông, đọc bài thơ: “Đừng có hỏi“, ngậm ngùi quá, chẳng biết nói sao.
Khi những bất công, ngang trái trong cuộc sống không được lên mặt báo, các nhà báo thường t́m về blog của ḿnh, cố t́m mọi cách để tiếng nói của ḿnh đến được với Dân với Đảng. Rất nhiều chính luận sắc sảo đă ra đời từ các blog cá nhân. Nhưng rồi những chính luận ấy bị chính ngay bạn bè, cơ quan, gia đ́nh phản ứng. Phản ứng v́ không phải họ nói sai mà v́ họ nói quá đúng. Trong bài “Đảng ta giỏi thật” nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh đă tâm sự: Trước hết là bạn bè và đồng nghiệp: Anh coi chừng đảng bắt đi tù đấy.Anh em trong cơ quan: Thôi anh nhé. Mọi việc đă có đảng lo.
Bạn bè của anh em trong cơ quan: Anh ấy viết như vậy không có ǵ sai, nhưng…Rồi lại bạn bè của anh em trong cơ quan: Nói ảnh ngừng đi, khó cho anh em quá. Anh em trong cơ quan: Anh phải nghĩ đến trách nhiệm với cơ quan mà anh đă gắn bó lâu dài. Thôi nhé anh. Các cô em gái : Thôi đi anh trai. Để thời giờ đi ăn chơi nhảy múa với bọn em. Mọi việc đă có đảng lo. Mà các cô ấy từ bé đi học tới giờ đến cái khăn quàng đỏ c̣n chưa biết th́ làm ǵ biết đến đảng mà cũng bảo đảng lo. Các cô đâu có biết rằng đảng cũng từ dân ra, dân không lo th́ đảng lấy ǵ mà lo. Con gái lớn: Ba ơi! Chuyện ba làm đều đúng cả, bọn con rất tự hào về ba.
Nhưng ba có bề nào th́ bọn con, nhất là bé Len, làm sao mà chịu được. Nhà ḿnh đă có ông nội đi tù cả đời v́ yêu nước rồi. Con gái nhỏ(10 tuổi): Con không cho ba làm nữa đâu, con sợ đảng bắt ba lắm! Mà có làm ǵ cho cam. Tôi cũng chỉ là phường gía áo túi cơm, gần hết cả đời người có làm được tṛ trống ǵ. Giờ chỉ viết vài lời tâm sự với chính ḿnh trên nhật kư, v́ cũng không thể tâm sự với ai.
Thế mà thấy một không khí lo lắng bao trùm. Từ bạn bè đồng nghiệp đến con bé mới 10 tuổi đầu đều thấy sợ…” Ai cũng biết những ǵ bức xúc, cay đắng, uất hận không được nói ra lời, lâu ngày tích tụ thành những quả bom, bùng nổ bất ḱ lúc nào, vô cùng nguy hiểm. Không muốn ḿnh biến thành những quả bom, không viết chính luận được th́ làm thơ. Những vần thơ trào ra từ ng̣i bút của các nhà báo, phản ánh thời báo chí bất thường, thời vinh nhục bất phân, chính danh bị bao vây háo danh hưởng lợi.
Đừng có hỏi
Thơ của nhà báo Nguyễn Thông
Đừng có hỏi tại sao tôi hay bức xúc
Đừng vội quy kết nọ kia lập trường có vấn đề
Đừng cố gán cho tôi tội tuyên truyền này khác
Đừng ḍ xét điều tra chuyện nọ chuyện kia
Rất đơn giản
dù các anh cố t́nh không muốn biết
Tôi phải chỉ ra, dù một lần thôi
Hăy xử sự công bằng cả dân và vua chúa
Trước pháp luật sao cho chẳng ai chịu thiệt tḥi
Cô gái trẻ chưa đầy đôi mươi tát anh cảnh sát
hai cái thôi, nhận về 9 tháng tù
Anh đại úy an ninh co chân đạp mặt người yêu nước
Chẳng bộ luật nào dám hó hé đôi co
Tôi chẳng bênh cô gái
Gieo ǵ gặt nấy thôi
Nhưng sao người gieo-gặt
Chỉ dân đen hỡi người?
Đừng có hỏi, các anh đừng có hỏi
Mà hăy trả lời cho bức xúc của tôi.
24.8.2011
Nguyễn Thông
quechoa
|