"Con ơi, con chết trước mẹ đi, con chết trước th́ con sướng"... đó là điều ước trước khi chết của bà Nguyễn Thị Thoa, thôn Tân Quang, xă Liễu Đô, huyện Lục Yên, Yên Bái.
Đứa con định mệnh
Tiếng rền rĩ khóc con của bà Thoa như xé ḷng mỗi ai nghe thấy. Trong gian nhà lụp xụp, bà bưng bát cơm lạnh ngắt, xúc nhai từng th́a cùng nước mắt rồi mớm cho người con gái đă 25 tuổi.
Năm 1987, bà Thoa sinh được đứa con gái, bà đặt tên là Nguyễn Thị Hương. Thế nhưng, niềm vui v́ đứa con chào đời vừa nhen lên th́ sự khổ đau cũng ập tới. Con gái bà vừa sinh ra đă có dấu hiệu không b́nh thường, phải đưa con đi bệnh viện chữa trị. Rồi khi đă chữa chạy đến những đồng tiền cuối cùng, các bác sĩ nói con bà bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, không thể chữa trị.
Bà Thoa nhớ lại: "Ngày đó tôi không có đủ tiền để đưa em nó lên tuyến trên khám bệnh, cứ để ở bệnh viện huyện chữa trị với hy vọng nó sẽ "thành người". Nhưng càng nỗ lực chữa trị th́ càng thất vọng. Khi những đồ đạc trong nhà bán hết, không c̣n khả năng chữa trị cho con, tôi đành phải đưa nó về nhà nuôi dưỡng". Cũng từ đó, đứa con định mệnh của bà kéo kinh tế gia đ́nh sa sút cùng kiệt.
Thấy hoàn cảnh gia đ́nh trớ trêu, phẫn hận, chồng bà Thoa cũng bỏ nhà ra đi, để lại bà và đứa con. Từ đó, cuộc sống của bà gắn chặt vào đứa con thiểu năng.
Khi tâm sự với chúng tôi, bà khóc: "Mấy chục năm rồi tôi không dám xa nó một giờ nào cả. Suốt ngày nó kêu la, phải có tôi ở nhà th́ nó mới chịu yên. Cực lắm chú ơi! Tôi đă cố gắng hết sức để lo cho nó rồi!".
Bà Thoa lo ḿnh sẽ chết trước đứa con tật nguyền, rồi không c̣n ai chăm sóc nó.
Hai tháng cơm, ba tháng chuối
Bà Thoa kể: "Từ khi sinh ra, Hương đă có những biểu hiện bất thường. Sau đợt cai sữa, có người hàng xóm đến thăm đưa cho tôi quả chuối, tôi bóc ra mớm cho nó, nó ăn nhem nhẻm. Cứ như thế, ṛng ră suốt ba tháng trời nó chỉ ăn chuối, cơm cháo không ăn, sữa không bú, chỉ có chuối mới dỗ được nó.
Nhưng bỗng chốc nó không ăn chuối nữa, cả nhà lại hoảng loạn, chẳng biết nó sẽ sống như thế nào nếu không ăn chuối. Rồi tôi lại mớm cơm cho nó ăn, không ngờ nó lại ăn cơm như ăn chuối. Cả nhà mừng lắm.
Nhưng nó ăn cơm được hai tháng lại bắt đầu giở chứng không thèm ăn cơm nữa. Tôi mớm chuối nó cũng không ăn. Tôi đưa nó đi bệnh viện bác sĩ cũng hết cách, chẳng biết làm thế nào để nó ăn trở lại. Nhưng rồi một hôm đang nằm viện th́ có gia đ́nh bên cạnh đem khoai luộc vào ăn, họ đưa cho tôi một củ. Theo thói quen tôi mớm cho nó. Không ngờ nó lại thích ăn khoai. Vậy là tôi mừng rỡ đưa nó về nhà.
Nó ăn khoai đến nửa năm liền. Hàng xóm láng giềng ai qua thấy thế cũng lấy làm lạ lắm! Bây giờ đă 25 tuổi đầu, nhưng thói ăn uống lạ đời của nó vẫn không thay đổi".
Bà Thoa cho biết: "Năm Hương lên bốn tuổi có vài người cám cảnh trước hoàn cảnh của tôi họ đă hỏi mua con Hương. Họ bảo, tôi nên bán đứa con đi, nếu ở với tôi th́ nó chẳng có tương lai ǵ cả, chẳng được chăm sóc tử tế, rồi tôi cũng chẳng có tiền mà đưa con đi chữa bệnh. Nhưng tôi không bán đứa con của ḿnh. Con tôi đần độn, bệnh tật như thế chẳng nhẽ lại có người có thành ư đem nó về nuôi để rồi trở thành "của nợ" trong gia đ́nh họ. Như thế thật vô lư".
Giờ đây khi đă bước sang tuổi lục tuần, sức khỏe bà Thoa yếu đi nhanh chóng, do di chứng của những ngày tháng tham gia thanh niên xung phong ở Trường Sơn. Bà sắp không trụ được trên cơi đời này. Bà ngồi đó, ôm Hương vào ḷng và nói những lời khiến tôi rơi nước mắt: "Con ơi, con chết trước mẹ đi, con chết trước th́ con sướng v́ mẹ c̣n có thể lo cho con. Mẹ chết rồi biết ai lo cho con".
Quách Dương/bee.net.vn