Ai mà biết em Mai Hương ở cơ quan tôi và những thiên diễm t́nh của em ấy th́ chắc đều chỉ có cách mà hùa theo mai mỉa: Ôi, ngoại t́nh quả là phi vụ áp phe thanh tao nhưng mang lại hiệu quả kinh tế cao và đầy thú vị.
Mới về công ty được 5 năm nhưng sự thay đổi của em khiến khối người vừa thèm thuồng vừa ghen ghét.
Từ lúc bỡ ngỡ về công ty, c̣n phải đi làm bằng xe buưt, em từng bước lên Wave, Lead, Vespa, giờ là chễm chệ trên chiếc Spacy xinh đẹp. Từ lúc hai vợ chồng c̣n phải đi ở thuê trong căn pḥng trọ sinh viên bé tí teo, giờ tối tối họ được tựa vai nhau hóng gió vi vu trên tầng 15 một chung cư cao cấp của khu đô thị Trung Ḥa - Nhân Chính. Đừng tưởng chồng em kiếm được nên em đổi đời nhé, chồng em chỉ làm xe ôm thôi.

Anh Nguyễn Thành Hưng (H́nh được làm mờ theo yêu cầu
của nhân vật)
Mới đầu, việc của em là làm lễ tân, sau lên làm nhân viên pḥng hành chính, và việc chính bây giờ là đi tiếp khách với sếp, v́ em được một cái ưu điểm hơn người là vừa xinh xắn lại vừa lanh lợi. Đặc biệt nổi trội hơn nữa là em "ngoan" nên sếp nào cũng gọi, giờ nào em cũng đi.
Đấy là những "trích ngang" mà các chị em ở chỗ tôi hay ngồi nói về Mai Hương. C̣n tôi th́ rút ra vô số điều hay ho từ cô nàng này.
Tôi ngẫm ra, đa phần đàn ông thích ngoại t́nh công sở v́ tiện địa điểm, tiện không gian, khỏi tốn công, tốn thời gian, tốn tiền, tốn nơ-ron thần kinh nghĩ cách trốn vợ ra khỏi nhà,... Nhưng có lẽ, cái "khoái khẩu" nhất của họ là nghĩ rằng mấy em văn pḥng là “rau sạch 100%”, lành mạnh an toàn.
Em Mai Hương đă mở tầm mắt cho tôi và khối anh khác ở chỗ tôi rằng điều ấy chưa hẳn đúng hoặc chí ít th́ cũng nên nghĩ khác về từ “sạch” đi nhé.
Em có sở thích sưu tầm sếp, chắc thế, mà Tổng công ty của chúng tôi nào có ít sếp đâu. Đi làm, đi tiếp khách, thậm chí đi chơi và ngủ thân mật với sếp là thú vui tao nhă của em. Cái lũ đứng xa xa mà nh́n như chúng tôi th́ thấy rơ em như một món đồ dùng công cộng, c̣n các sếp th́ vẫn cứ thích dùng, mà dùng nhiệt t́nh theo kiểu chiết khấu khẩn cấp ấy.
Thấy em mỗi ngày mỗi đẹp ra, gái một con nh́n ṃn con mắt, phó giám đốc cũng viện em đi tiếp khách cùng. Rồi đến giám đốc cũng ới em đi. Mỗi thời kỳ đi với một sếp, cái xe em đi làm cũng được nâng cấp lên, quần áo em mặc cũng thế...
Mới đây, Chủ tịch hội đồng quản trị gọi em đi tiếp khách cùn. Chúng tôi cười khà khà, cuối cùng sếp lớn nhất cũng gọi đến em, có khi phen này em được chuyển từ nhà cao tầng xuống mặt đất.
Sau khi em Mai Hương đi “tiếp khách” chừng 30 phút, cả công ty nhốn nháo v́ chuông báo cháy khu vực nhà kho. Mọi người ầm ầm chạy tới th́ thấy Chủ tịch đang đứng ở cửa xua tay búa xua, ngài bảo sai em vào kho của công ty t́m ǵ đó mà nhỡ tay rơi tàn thuốc lá xuống, có tí khói thôi, cũng may chưa ai gọi cứu hỏa. Lúc sau em Mai Hương về làu nhàu “bảo tắt thuốc đi mà không nghe”, cơ quan nghe thấy mà cười rôm rả cả ngày.
Mọi người ở công ty tôi không ai ghét em, hay chí ít là lũ đàn ông chúng tôi không ghét. Bởi v́ dù được các sếp yêu nhưng em chẳng kiêu kỳ. Em sẵn sàng chia sẻ với mọi người từ câu chuyện đến những món quà em được cho. Thi thoảng có người khó khăn công việc, em c̣n báo giúp với sếp, mà em đă báo th́ hiệu quả hơn hẳn.
Cá nhân tôi th́ hay nghĩ tới chồng em: Chẳng biết hắn cù lần quá hay là tay đào mỏ chính hiệu mà nỡ để vợ ḿnh thành “của công” chốn công sở. Người ta ngoại t́nh có một đôi đă đủ nên chuyện rồi, đằng này...
Theo Kienthuc