Mùa này ở Virginia mới chớm xuân, một anh bạn viết cho tôi như thế. Ở Cali có lẽ xuân đă về từ Tháng Ba khi hồng rực rỡ và giàn mai vàng cũng tưng bừng khoe sắc.
Tuy vậy tiết Xuân có chút lạnh và bây giờ, tuần qua bỗng có những cái “ngồ ngộ”. Ngồ ngộ đó là tiết trời u ám, lạnh và gió, nhưng cái lạnh không luồn sâu mà sao lạnh …giống Sài G̣n quá. Giống Sài G̣n của những ngày băo rớt. Chỉ lạnh theo kiểu một áo ấm là đủ. Tôi yêu cái lạnh đó lắm. Có lẽ v́ gợi cho tôi nhớ Sài G̣n mà thôi.
Thuở ấy, mỗi khi băo rớt thổi ngang qua, trường được nghỉ học, ôi thú vị làm sao. Với cái thời tiết quanh năm nóng nhiều hơn lạnh th́ những ngày “băo rớt” ở Sài G̣n là tuyệt vời với đám học tṛ chúng tôi. Ơ hay th́ có là băo đâu mà e ngại. Mà dù có là băo th́ vùng đồng bằng theo kiểu Sài G̣n cũng chả có ǵ nguy hiểm lắm. Băo rớt c̣n thú vị hơn nữa. Vừa được nghỉ học, vừa được cái thú nhâm nhi kẹo lạc với tách trà nóng và trùm chăn đọc kiếm hiệp!

Cũng thuở ấy, truyện kiếm hiệp như một ma lực cuốn hút rất nhiều tầng lớp. Đặc biệt truyện kiếm hiệp của Kim Dung th́ khỏi nói. T́nh trạng đón xem báo hàng ngày, cái mở đầu tiên là ở trang kiếm hiệp th́ đủ biết ma lực như thế nào. Tôi cũng thích kiếm hiệp nhưng c̣n thích nhiều thứ khác. Do đó hè là lúc tôi tụng truyện.
Suốt năm vùi đầu học lấy th́ giờ đâu xem truyện. Viết đến đây tôi cảm thấy ganh tị với những người “tung tăng tung tẩy” thuở mới lớn. Họ giung giăng giung giẻ phố phường, với người yêu tay trong tay thủ thỉ thù th́ c̣n chúng tôi th́ vùi đầu vào học. Cứ làm như học là dễ lắm! Với tôi, học đâu có dễ. Thời tôi học từ chương nên khó thấy mồ.
Cả một chồng sách từ Vạn Vật đến Lư Hóa, Công Dân, Sử Địa, Cổ Văn, Kim Văn phải học thuộc. Có thuộc mới xếp hạng cao, mới lọt cửa ải Tú Tài. V́ thế khi mấy chị tung tăng đi chơi rồi theo chồng Đại úy, Thiếu Tá th́ chúng tôi xanh xao vàng vọt v́ học! Chúng tôi mất tuổi xuân v́ học! Lứa chúng tôi c̣n mất nhiều hơn v́ mới ra trường chưa bao lâu th́ vc vào. Thê thảm cho lứa chúng tôi ghê chưa nào?
Trở lại sở thích mê truyện của tôi. Ba tháng hè là lúc tôi say sưa đọc truyện. Tôi ưu tiên cho …truyện dịch v́ tôi thấy nó hay. Thứ đến là kiếm hiệp. Văn trong nước th́ tôi vẫn ưa thích lối viết trong sáng, giản dị và nhẹ nhàng đượm chút quư phái của nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Văn miền Nam đặc trưng bởi Hồ Biểu Chánh hay Lê Xuyên cũng làm tôi thú vị nhưng phải đứng sau Tự Lực Văn Đoàn. Quỹ thời gian eo hẹp theo kiểu đó nên mấy bút kư chiến tranh không bao giờ tôi đọc. Chiến tranh vây phủ quanh đời sống. Ngó trước, ngó sau, ngó trái, ngó phải, cứ hết chàng trai này ngă gục đến chàng trai kia cụt chân.
Chiến tranh hàng ngày qua những trang báo và cả làn sóng radio. Với radio, tôi thích nhạc hùng. Đó là lư do, tôi luôn ưu đăi cho người nhạc sĩ tác giả của bản nhạc mà tôi biết tất cả đều thuộc “Ḱa đoàn quân chiến thắng đang trở về dưới nắng hồng..”. Chiến tranh hiện hữu như thế đó nên tôi không t́m xem bút kư chiến tranh nữa làm ǵ.
V́ không đọc bút kư chiến tranh nên mọi cái dính líu đến quân đội tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi nhớ mang máng vài tên tuổi kư giả chiến tranh nữ như Kiều Mỹ Duyên, Lam Thiên Hương. Thế thôi. Nhưng tháng trước t́nh cờ được gặp một nữ kư giả chiến trường khác của thời Việt Nam Công Ḥa, tôi cũng rất thú vị và ngầm tự hào là từ thuở ấy, Việt Nam Cộng Ḥa đă có những người “con gái” trực tiếp đi vào cuộc chiến với tất cả ḷng yêu nước, trí tuệ và cả cái nhan sắc của “một thời con gái Sài G̣n”. Tôi muốn viết vào đây, chị Chu Thị Nhàn!
Tháng trước Phan Nhật Nam đưa chị đến chơi. Chị nói rằng, tôi không biết chị nhưng chị biết tôi v́ chị là bạn của Đinh Thế Dzũng, anh họ tôi ( ở Úc) và một “người bạn vong niên” khác của chị cũng nói về tôi, gửi bài tôi cho chị xem. “Người bạn vong niên” ấy khi xưa là Chỉ Huy Trưởng Đoàn Quân Viễn Chinh VNCH ở Campuchia và khi ấy chị là phóng viên chiến trường cho một tờ báo Sài G̣n. Năm 1975, Ông ở lại chiến đấu đến giờ phút cuối cùng và đă bị vc cầm tù gần 20 năm. “Người bạn vong niên” của chị Chu Thị Nhàn cũng là người anh mới sau này mà tôi vẫn nói rằng ông là vị tướng tôi yêu mến và ngưỡng mộ nhất: Chuẩn Tướng Trần Quang Khôi.
Chị Chu Thị Nhàn mở đầu cuộc gặp gỡ như thế. Đó là lư do khi biết Phan Nhật Nam cũng có giao thiệp với tôi th́ chị nói Nam dắt đến cho chị biết mặt. Từ chị toát ra cái vẻ đầy “bản lănh” của một phụ nữ ở tuổi “bà ngoại” và quá khứ là một kư giả chiến trường. Tôi nể những phụ nữ như thế lắm. Th́ đă từng nói rằng, tôi cảm ơn quân nhân đă ǵn giữ miền Nam cho chúng tôi được yên ổn học hành. Nhưng với những người như nữ kư giả chiến trường th́ tôi “nể”. Họ, những người con gái một thời cũng xinh đẹp và đă lăn lóc vào cuộc chiến trong khi chúng tôi c̣n ngu ngơ, c̣n đang bị nhốt trong bốn bức tường của gia đ́nh và học đường! Tôi nghĩ họ cũng đóng góp nhiều lắm cho cuộc chiến. Xin những vị nữ kư giả thuở nào nhận ở đây ḷng cảm ơn chân thành của tôi. Hy vọng một ngày nào đó tôi được nghe Chu Thị Nhàn kể về những tháng ngày lửa đạn ở chiến trường Campuchia.
Cali, như Sài G̣n băo rớt với thời tiết như thế làm tôi nhớ Sài G̣n biết bao.
Con đường Phùng Khắc Khoan nơi tôi đi học hàng ngày có hàng me cao vút và trời không dưng như lạnh hơn khi đi vào đó để rồi tôi gọi đấy là “Con đường Mùa Đông” của tôi.
Con đường Thống Nhất khá “thênh thang” với kỷ niệm của năm cuối đại học, với người bạn cùng lớp, với câu nói mà tôi gọi đấy là “lời tỏ t́nh dễ thương”! ( QG ơi, anh muốn từ nay QG không chơi với người con trai nào cả, chỉ chơi với một ḿnh anh thôi nhé!)
Con đường Cộng Ḥa cũng “thênh thang” nhưng không lá me xanh mà là những cây c̣ng me tây, thả những chùm hoa nho nhỏ nhưng cũng thả cả những con sâu đo, kỷ niệm của thuở sinh viên. Con sâu ấy từ một cây c̣ng me tây không ở trên đường Cộng Ḥa mà là trong khuôn viên Khoa Học Sài g̣n đă đu ḿnh xuống, thả vào cánh tay tôi. Tôi kinh hoàng hét lên, người bạn không quen đứng cạnh đă bắt giùm, để rồi từ đó thành quen và mối t́nh “tưởng như là t́nh yêu” kéo dài suốt quăng đời đại học trở thành một kỷ niệm bàng bạc trong tôi cho đến tận bây giờ.
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ.
Sài G̣n là một thời để yêu, để nhớ của tôi nhưng không phải là “nơi để về” bây giờ!
Tg :Hoàng Lan Chi
https://photos.app.goo.gl/VERkCWdTBZMmp9sUA
Về thăm dáng ngọc Sài G̣n
t́m em mắt biếc, má tṛn đồng trinh
ghẹo t́nh đỏ cánh môi xinh
tràn hương mật nhớ góc t́nh tự xưa
Sài G̣n bất chợt nắng mưa
thương nhau từ thuở tóc đùa vai ngoan
trêu em chín nụ cười ḍn
ba mươi năm chẵn duyên c̣n gọi tên
Sài G̣n nắng chảy tràn đêm
đường mê sảng nóng, Phố thèm giọng ca
tiếc mùa luân vũ biệt xa
gót sen rướm máu trượt qua nguyện cầu
Sài G̣n thân xác rực màu
Hồn, Tâm lơ lửng đỉnh sầu khói sương
đêm mê, ngày vọng luyến thương
c̣n bao lâu nữa thôi vương lụy t́nh !
Tác giả : Cao Nguyên