Vốn ít khi kể lể chuyện tṛ theo cái kiểu đàn bà – như anh vẫn gọi - vậy mà sáng đó, anh lại kể với chị một câu chuyện không phải của nhà ḿnh. Rằng, anh trai của anh trách móc hai đứa em trai bên đằng vợ v́ chuyển công tác, nhà cửa vào Nam sinh sống, để lại cha mẹ già cho chị gái mà chẳng gửi gắm lại anh rể câu nào. Song thân ốm đau, chả lẽ mỗi con gái lo, rồi lại vào tay thằng rể này thôi – anh trai anh bảo thế.
|
H́nh chỉ mang tính minh họa (Internet) |
Thường ngày, chẳng mấy khi chị phản ứng lại câu chuyện kiểu này, v́ đó là chuyện của nhà anh, chị hay nói vậy. Nhưng hôm nay, anh ngỡ ngàng trước sự phản ứng dữ dội của chị. Chị bảo rằng chẳng phải hai cậu em kia vô lo vô nghĩ đâu, mà lỗi là ở anh trai anh đó.
Xưa nay, anh trai anh vẫn đối xử với nhà vợ kiểu như khách, có giỗ có chạp đến ăn bữa cơm rồi về, chẳng tham gia công to việc lớn ǵ, nên dần dà mọi người cũng quen coi là thế. "Mà đă là khách th́ ai dám làm phiền gửi trông nom cha mẹ ḿnh!" – chị bảo.
Rồi làm như nhân tiện chị nói luôn, như đă ḱm nén lâu lắm nay mới có dịp được xả. Qua lời của chị, anh biết được mẹ anh, tức là mẹ chồng chị đă từng tuyên bố với con dâu rằng bà dạy con trai không được yêu thương nhà vợ, chỉ giữ đúng mực là khách.
“Bố mẹ nó c̣n sờ sờ ra đấy th́ cớ ǵ nó phải yêu thương bố mẹ vợ!” – câu nói đó chị ghim trong ḷng từ cái ngày mới về làm dâu đến giờ. “Nhân nào quả ấy thôi, anh trai anh bị lũ em vợ bỏ qua, nghĩ sâu xa cũng là từ mẹ. Mà sao mẹ không nghĩ rằng nếu như nhà vợ cũng dạy con gái rằng, đừng yêu bố mẹ chồng nhỉ” – chị cao giọng.
Không biết v́ ghét cái giọng cao của chị, hay bỗng dưng bị lôi ra nói cả nhà, anh bỏ bữa sáng đùng đùng đứng dậy: “Anh chỉ kể chuyện cho biết vậy thôi, chuyện tầm phào mà sao em nặng nề thế ”.
Thấy chồng bỏ bữa, chị thoắt tỉnh khỏi cơn say nói, bừng tỉnh ân hận v́ đă nặng lời. Nhưng rồi chị lại bụng bảo dạ trấn an rằng, ḿnh có nói sai đâu cơ chứ. Suy nghĩ thêm một lúc nữa, chị à lên một tiếng: “Thôi, tôi hiểu rồi, đúng là lăo chồng thâm nho. Lăo mượn câu chuyện của ông anh để trách khéo nhà bên ḿnh đây mà”.
Chả là nhà bên chị, có ông anh rể ốm, nhà neo người, nên chỉ có mấy cặp vợ chồng qua lại giúp nhau. Tuy là đồng hao nhưng chồng chị tận t́nh lắm. “Nhưng chắc là lăo ức v́ ḿnh không có lời đây mà”.
Nghĩ vậy, nhưng chị cũng chẳng nói lại với chồng. V́ đă ăn ở với nhau đến từng này năm, sống trên đời đến từng này tuổi, chả nhẽ cứ măi đuổi theo, xoa dịu từng cơn nắng mưa bất chợt?
Tối đó, sau bữa tối chồng chị lại sửa soạn vào bệnh viện ngủ trông ông anh đồng hao, thay cho chị gái của chị về nhà nghỉ ngơi. Chồng đi rồi, chị bốc máy gọi điện cho bà chị cùng là chị em bạn dâu, để nói rằng những người chồng của họ cơ bản là tốt, duy chỉ có điều hơi nặng cái tôi vị kỷ tí thôi. Mà ở đời có mấy ai hoàn hảo?
Minh Minh