Có một người họa sĩ nghèo khổ, luôn giữ vững lư tưởng của ḿnh, ngoài việc vẽ tranh, anh không muốn làm công việc nào khác.
Tác phẩm của anh ta lại không bán được một bức nào, khiến cho ba bữa ăn hàng ngày luôn rất khó khăn. May mắn thay, ông chủ quán ăn ở góc phố có tấm ḷng tốt, luôn cho anh nợ tiền ăn mỗi ngày, v́ vậy người họa sĩ nghèo cứ đến quán ăn này để dùng bữa.
Một ngày nọ dịp cuối năm, khi đang ăn ở quán, nghe tiếng nhạc xuân rộn ràng, người họa sĩ bỗng nhiên có nguồn cảm hứng dạt dào, không màng đến mọi thứ xung quanh, anh ta cầm lấy chiếc khăn ăn trắng tinh trên bàn, dùng bút vẽ mang theo bên ḿnh, chấm vào các loại gia vị như x́ dầu, tương cà trên bàn, và bắt đầu vẽ.
Ông chủ quán cũng không ngăn cản anh, ngược lại, tranh thủ lúc khách trong quán không đông lắm, ông đứng phía sau người họa sĩ, chăm chú xem anh ta vẽ.
Sau một hồi lâu, cuối cùng người họa sĩ cũng hoàn thành tác phẩm của ḿnh. Anh ta cầm chiếc khăn ăn, nh́n trái nh́n phải, lắc đầu gật gù xem xét kiệt tác của ḿnh, cảm thấy đây chính là bức tranh đẹp nhất mà ḿnh từng vẽ trong đời.
Lúc này, ông chủ quán lên tiếng:
- “Này! Anh có thể cho tôi bức tranh này không? Cũng sắp đến Tết rồi, tôi định xóa bỏ số tiền ăn mà anh c̣n nợ, coi như là phí mua bức tranh này của anh, giúp anh giải quyết nợ nần ăn Tết, anh thấy thế nào?”
Người họa sĩ nghèo cảm động vô cùng, ngạc nhiên nói:
- “Cái ǵ? Ngay cả anh cũng nhận ra giá trị của bức tranh này sao? À! Có vẻ như tôi thật sự không c̣n xa thành công nữa rồi.”
Ông chủ quán vội vàng nói:
- “Không! Xin đừng hiểu lầm, chuyện là như thế này, tôi có một đứa con trai, nó cũng giống như anh, suốt ngày chỉ muốn trở thành một họa sĩ. Lư do tôi muốn mua bức tranh này là để treo lên, để nhắc nhở con tôi luôn cẩn thận, đừng để rơi vào cảnh ngộ như anh.”
VietBF@sưu tập