Nh́n thấy cảnh tượng trong pḥng khách, mặt tôi nóng bừng. Tôi không thể chịu đựng được cảnh này thêm một giây phút nào nữa và đă đưa ra một quyết định không hề nóng vội.
Chuyến công tác kết thúc, tôi vội trở về nhà không kịp báo cho chồng. Chưa kịp vui mừng v́ có thể về nhà ḿnh nghỉ ngơi yên tĩnh, tôi đă chết sững ngay khi mở cửa bước vào.
Trước mặt tôi là căn pḥng ngổn ngang đồ đạc, hơn 20 người ngồi trong đó cười nói rôm rả. Cả gia đ́nh chị chồng, em chồng và lũ trẻ đang cười đùa, ăn uống, nấu nướng bày bừa khắp nơi.
Đồ đạc trong bếp bị lôi ra hết, bàn ghế ngổn ngang, vỏ lon nước ngọt, rác thải vứt tứ tung. Nơi mà tôi luôn ǵn giữ sạch sẽ gọn gàng nay chẳng khác nào một băi chiến trường.
Tất cả nh́n thấy tôi về th́ vô cùng bất ngờ, đến nỗi quên cả chào hỏi.
Đại gia đ́nh nhà chồng tụ tập nhân ngày tôi đi công tác. Ảnh minh họa: Sohu
Tôi sững người, tức nghẹn đến khó thở. Đây không phải là lần đầu tiên tôi phải chứng kiến cảnh này. Trước đây, mỗi lần tôi đi công tác, chồng đều cho người nhà anh từ quê lên tụ tập và ở lại nhiều ngày. Tôi đă góp ư, nhắc nhở không biết bao nhiêu lần, nhưng chồng vẫn không thay đổi.
Tôi vào bếp mở tủ lạnh, tất cả đồ ăn chuẩn bị cho cả tuần đều hết sạch, tủ lạnh trống trơn. Tôi quay người, rút điện thoại gọi chồng về ngay lập tức: “Chúng ta cần nói chuyện. Anh về nhà ngay đi”, rồi bỏ lên pḥng ngủ nằm.
Thấy tôi về bất ngờ, chồng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc nên vội lao về nhà. Anh nh́n tôi, rồi nh́n đống hỗn độn xung quanh, ánh mắt anh có vẻ lảng tránh. Tôi không đợi anh thanh minh, chỉ nói một câu khiến anh chết lặng:
“Ly hôn đi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.”
Lúc này người nhà anh mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Chồng tôi sững sờ, bối rối giải thích: “Chỉ là gia đ́nh đến chơi thôi mà, có ǵ nghiêm trọng đâu em. Bẩn th́ anh dọn, thuê người dọn không được à?”.
Nhưng tôi đă quá mệt mỏi để nghe những lời bao biện. Đă bao lần tôi nhắc nhở, đă bao lần tôi bỏ qua? Vậy mà lần nào tôi đi vắng, anh cũng để họ kéo đến nhà như thể tôi chẳng hề tồn tại, thải rác, ăn uống sạch đồ ăn trong nhà.
Mỗi khi tôi ốm đau, họ không hỏi han. Lúc tôi khó khăn, không ai đưa tay ra giúp đỡ. Hồi vợ chồng tôi mua căn nhà này, thiếu có 200 triệu đồng nhưng hỏi các anh chị chồng, họ nhà chồng, có ai cho tôi vay một đồng nào? Vậy th́ tôi việc ǵ phải tiếp đón họ?
Tôi đă cố gắng xây dựng tổ ấm này, c̣n anh lại biến nó thành nơi ăn chơi của họ hàng. Chỉ cần tôi vắng nhà, họ sẽ tự đến như nhà của ḿnh và anh cũng mặc kệ. Tôi đă quá kiên nhẫn, đă quá chán cuộc sống bị nhà chồng làm phiền và chán một người chồng chỉ coi gia đ́nh anh ta là số 1. Bây giờ, tôi chọn buông tay.
Nh́n thấy sự cương quyết trong ánh mắt tôi, chồng hiểu rằng lần này, tôi không nói chơi.
Tôi không hối hận với quyết định của ḿnh. Một mối quan hệ mà chỉ một người cố gắng vun vén, c̣n người kia xem thường th́ sẽ chẳng thể nào bền lâu. Tôi chọn giải thoát cho ḿnh v́ tôi xứng đáng được tôn trọng, được b́nh yên trong ngôi nhà của ḿnh. Lần này, tôi sẽ không quay đầu lại.