
Ngay từ buổi học đầu tiên, vợ tôi đă có dấu hiệu… không hợp với xe cộ. Cô ấy ngồi vào ghế lái mà chân cứ run bần bật như đi thi hoa hậu, à không, giống thằng nghiện rượu. Xe chưa nổ máy mà tôi đă thấy mồ hôi túa ra như tắm.
Thầy dạy bảo:
- Rồi, bây giờ em đạp côn, vào số 1, từ từ nhả côn ra nha!
Vợ tôi làm theo… nhưng chưa đầy 2 giây sau, cái xe giật mạnh như bị động đất 9 độ richter, rồi… “tắt ngóm”!
Lần 1. Lần 2. Lần 3. Vẫn vậy.
Thầy dạy bắt đầu đổi từ giọng nhẹ nhàng sang… niệm chú Đại bi!
Sau bao ngày vất vả, cuối cùng cũng đến ngày thi. Tôi bảo:
- Thi xong nhớ báo kết quả ngay cho anh nhé!
Nửa tiếng sau, vợ tôi nhắn tin: "Anh ơi! Rớt rồi!"
Một tuần sau: "Anh ơi! Lại rớt!"
Hai tuần sau: "Anh ơi, 3 lần rồi đó!”
Tôi ngửa cổ lên trời than: “Ôi Chúa ơi. Ngài có chiếu cố tấm thịnh t́nh của vợ con hay không?"
Tôi bắt đầu nghi ngờ khả năng của thầy dạy hơn là vợ ḿnh. Nhưng rồi, lần thứ 9, cô ấy cũng đậu. Tôi không biết là nhờ thực lực hay do giám khảo… chán quá mà cho qua.
Hôm nhận bằng, vợ tôi hào hứng lắm, quyết định mua ngay một chiếc xe mới. Và đó chính là ngày định mệnh!
Lái xe về nhà, vợ bảo:
- Anh ơi, để em lùi xe vào ngơ hẹp cho!
Tôi nh́n cái ngơ mà ḷng lạnh toát, v́ nó hẹp hơn cả tâm hồn một người keo kiệt.
Vợ tôi sốt sắng lùi xe… và đúng như dự đoán, lùi không được, tiến cũng không xong. Xe kẹt cứng giữa ngơ, cửa mở không ra v́ hai bên là tường.
Tôi: "Giờ sao em?"
Vợ: "B́nh tĩnh, để em nghĩ cách…"
Sau 5 phút suy tư, vợ tôi bừng sáng: "A! Chui cửa sổ trời!"
Và thế là, giữa trưa nắng, tôi chứng kiến cảnh vợ tôi leo lên ghế, mở cửa sổ trời, chui ra như ninja thoát hiểm.
Từ hôm đó, cả khu phố gọi vợ tôi là "Siêu Lái Nóc Xe".
VietBF@sưu tập