Mới đây, tại chương tŕnh I See You Podcast, NSƯT Hữu Châu đă chia sẻ về tâm thế của ḿnh khi sinh ra là con nhà ṇi, công tử gia tộc Thanh Minh – Thanh Nga.
Anh nói: "Tôi chưa bao giờ dám có suy nghĩ bỏ nghề hay dám nói ra chữ đó. Dù tôi có 100 tuổi cũng không dám nói câu đó. Đây là tâm linh trong nghề của tôi.
Thực ra, bà nội tôi là bà bầu Thơ hồi xưa không cho tôi đi theo nghề. Sau cái chết của cô Thanh Nga (v́ bị ám sát), tôi quyết tâm làm một việc là phải theo nghề.
Lúc đó tôi học xong cấp 3, tự nhiên đi ngang qua trường Sân khấu Điện ảnh và nghĩ rằng ḿnh phải đi theo nghề này rồi vào nộp hồ sơ. Khi ấy, tôi đă được đứng ngoài sân khấu nhưng chỉ đóng vai lính, không được nói câu nào.
Bản thân tôi đă lên sân khấu từ khi c̣n trong bụng mẹ. Mẹ tôi mang thai tôi nhưng phải lên sân khấu diễn vở cổ trang Đồ Long Đao, phải nịt bụng cho nhỏ lại để không ai thấy rồi bay trên sân khấu. Không biết mẹ tôi có nịt trúng vào đầu tôi không mà giờ tôi cứ tưng tửng.
Sau đó, có tin chú Minh Cảnh ở đoàn khác diễn cảnh bay xong bị té ngă găy chân. Bà nội tôi sợ, mới không cho mẹ tôi bay nữa.
Rơ ràng, mẹ tôi đă đưa tôi vào nghề từ khi c̣n nằm trong bụng mẹ, cộng thêm cái chết của cô Thanh Nga càng khiến tôi quyết tâm theo nghề.
Tới khi tôi thi vào trường Sân khấu Điện ảnh, mọi người biết tôi là cháu nội bà bầu Thơ th́ đều bảo: "Thôi khỏi, đi xuống đi". Không ai chấm tôi hết. Chắc các thầy cô nh́n thấy ở tôi sự tự tin nên cho qua ṿng một luôn, không cần chấm.
Nhưng đến ṿng 2, tôi bắt buộc phải diễn. Lúc đó tôi bị thầy cô la dữ lắm, nhưng càng la mắng tôi càng diễn. Tôi tức lắm, phải chứng minh cho được, tôi là con nhà ṇi mà.
Cô giáo giao cho một tiểu phẩm và tôi diễn bằng được. Tuy cô chỉ chấm tôi 4 điểm thôi nhưng cô vẫn cho tôi vào học và tôi được học tới nơi tới chốn. Tôi học cùng lớp với Quang Minh, Hồng Đào, Hữu Nghĩa.
Ngoài ra, tôi c̣n học ở bà Bảy Nam, cô Năm Sa Đéc, cô Kim Cương. May mắn của tôi là được diễn cùng các bậc tiền bối từ đời ông nội tôi".
VietBF@ Sưu tập