Mới gặp gỡ 3 lần đă được đưa về ra mắt nhà bạn trai, nhưng một câu nói của anh ta khiến tôi quyết định dừng lại
Tối hôm đó, tôi nằm suy nghĩ măi rồi cũng đưa ra quyết định dừng lại.
Tôi quen bạn trai qua sự giới thiệu của một người bạn cùng công ty. Anh 36 tuổi, chưa từng kết hôn, công việc ổn định, tính cách nhẹ nhàng. Nghe th́ có vẻ khá lư tưởng với một phụ nữ như tôi, đă 32 tuổi và cũng từng trải qua vài mối t́nh không thành.
Bạn tôi bảo Khiêm là người sống t́nh cảm, yêu gia đ́nh, nhất là mẹ. Mới đầu tôi thấy vậy cũng tốt, đàn ông thương mẹ thường là người có trách nhiệm. Nhưng càng gặp Khiêm, tôi lại càng thấy không ổn.
Buổi hẹn đầu, tôi đến trước vài phút, đang ngồi xem menu th́ thấy Khiêm bước vào. Trông anh cao ráo, gương mặt hiền lành, đúng kiểu đàn ông dễ tạo cảm giác an toàn. Khiêm kéo ghế ngồi đối diện, nở nụ cười hiền. "Lành gọi món trước đi, đừng ngại nhé. Anh cũng dễ ăn lắm, mẹ anh vẫn bảo anh không được kén ăn, miễn no là được".
Câu mở đầu có hơi lạ, nhưng tôi chỉ cười nhẹ rồi quay sang gọi vài món nhẹ nhàng. Khi nhân viên mang món lên, tôi lịch sự gắp cho anh miếng salad. Khiêm ngó xuống, có vẻ ngập ngừng. "À... mẹ anh cũng thích món này lắm, lần nào đi ăn nhà hàng mẹ cũng gọi salad trước cho đỡ ngán".
Tôi chớp mắt vài lần, cố giữ nụ cười trên môi. Được thôi, lần đầu gặp mà nhắc mẹ cũng không sao, biết đâu là thói quen.
Lần thứ hai, chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê gần công ty anh. Khiêm đến trước, đă gọi sẵn cho tôi một ly trà đào. Khi tôi ngồi xuống, anh chỉ ly trà, bảo: "Anh nhớ lần trước em nói thích vị thanh mát, mà mẹ anh cũng thích trà đào lắm, bảo là hợp với sức khỏe nên anh tự ư gọi trước cho em rồi".
Tôi nở nụ cười gượng, trong ḷng tự hỏi, không biết sau này đi đâu, làm ǵ với Khiêm có phải cứ chuẩn bị tinh thần nghe về mẹ anh không?
Lần thứ ba, tôi quyết định thử đổi không khí, rủ bạn trai đi xem phim.
Lúc chọn chỗ ngồi, tôi chỉ vào hàng ghế giữa, màn h́nh rơ mà không quá gần. Khiêm ngần ngại, khẽ nhíu mày. "Mẹ anh bảo ngồi hàng giữa dễ bị mỏi cổ, mà mẹ anh hay ngồi ghế trên cùng để đỡ nhức mắt".
Tôi lặng người, ngón tay đang bấm chọn ghế chững lại. Măi mới bật ra được một câu: "Ừ, vậy để ḿnh chọn ghế trên vậy". Cả buổi xem phim, đầu tôi cứ quay cuồng với suy nghĩ: Đây là buổi hẹn với Khiêm hay đang cùng anh bàn về mẹ anh?
Cuối tuần đó, bạn trai hẹn tôi về nhà anh chơi.
Nghe bảo mẹ anh muốn gặp để xem mặt con dâu tương lai. Mới chỉ vài lần gặp mà đă đến mức này sao? Tôi lưỡng lự măi rồi cũng nhận lời.
Nhà Khiêm là căn nhà ba tầng khang trang, bên ngoài có vườn cây xanh mướt. Vừa bước vào cửa, mẹ anh đă niềm nở đón tiếp, hỏi han đủ điều từ công việc đến quê quán. Khiêm đứng bên cạnh, mỉm cười đầy tự hào.
"Mẹ anh đảm lắm, một tay lo cho cả nhà, nên anh cũng học được nhiều từ mẹ". Câu nói ấy như lời khẳng định, trong ḷng Khiêm, mẹ anh là cả thế giới, c̣n tôi chỉ là một người khách qua đường.
Tối hôm đó, tôi về nhà, nằm dài trên giường, tay vuốt màn h́nh điện thoại, nghĩ về những lần hẹn trước. Khiêm không có điểm ǵ quá tệ, nhưng lúc nào cũng nhắc đến mẹ, từ chuyện ăn uống, đi chơi, xem phim đến cả cách chọn ghế ngồi.
Tôi không biết nếu tiến tới, liệu ḿnh có phải suốt ngày bực bội v́ chuyện ǵ anh cũng sẽ nghe lời mẹ không? Trước giờ chuyện mẹ chồng con dâu đă là một điều khó xử rồi.
Tôi quyết định sẽ dừng lại trước khi t́nh cảm đi quá xa. Tôi làm vậy có đúng không?
VietBF@ sưu tập
|
|