3 ngày ở chung, tôi như tỉnh mộng.
Tôi nhận được cuộc gọi từ con dâu lúc gần nửa đêm. Giọng nó nghẹn lại qua điện thoại: "Mẹ ơi, con chịu hết nổi rồi. Anh Trường ngoại t́nh. Con muốn ly hôn".
Tôi bủn rủn tay chân. Bố nó th́ đang ngủ. Tôi lay ông dậy, kể lại mà giọng vẫn run. Con trai tôi – thằng Trường – từ nhỏ đến lớn sống đàng hoàng, làm ăn đâu ra đó. Cưới vợ 5 năm, chưa từng để tôi phàn nàn điều ǵ. Trong ḷng tôi luôn tự nhủ chắc có ǵ hiểu lầm, nhưng nước mắt th́ cứ rơi, cả đêm đó tôi không ngủ được, ngồi dậy sắp xếp quần áo.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng già khăn gói bắt xe khách từ quê lên thành phố. Đường hơn 200 cây số, tôi ngồi mà ḷng nóng như lửa đốt. Ông nhà tôi th́ cứ lẩm bẩm động viên an ủi tôi, nói rằng sẽ hỏi cho ra khúc mắc của các con để ḥa giải, tôi đừng lo lắng quá.
Chúng tôi lên đến nơi, con dâu mở cửa. Nó vẫn xinh, ăn mặc sành điệu, tóc uốn gọn ghẽ nhưng mặt không buồn không vui, khách khí như người ngoài. Nh́n thấy chúng tôi, nó lạnh tanh nói: "Bố mẹ tới chơi à, vào đi".
Tôi vào nhà, nhưng đập vào mắt tôi là căn pḥng khách bừa bộn, pḥng bếp th́ thoang thoảng mùi cơm thiu. Nhà có 3 người mà bát đũa đầy trong bồn. Con dâu thấy bố mẹ lên cũng không rót nước, ngồi trên sô pha ôm điện thoại, không hỏi han ǵ, kệ tôi lom khom rửa bát.
Lúc đó tôi vẫn tự an ủi ḿnh có lẽ nó buồn chán nên mới như vậy. Tôi và chồng cùng nhau quét dọn nhà cửa, không trách con dâu nửa lời.
Đến chiều tối, khi cháu đi học về, tôi vội lấy cơm cho cháu ăn trước rồi chờ con trai. Khi con về, nó rất ngạc nhiên khi thấy chúng tôi. Tôi chưa kịp nói ǵ th́ ông nhà tôi đă lên tiếng: "Mẹ mày lo, gọi điện nghe vợ mày khóc lóc, nói mày có bồ… nên bố mẹ phải lên xem sao".
Con trai thở dài, không nói ǵ, nh́n nó mệt mỏi như người không c̣n sức căi. Con bảo: "Chẳng có chuyện đó đâu bố mẹ", rồi bỏ đi tắm. Tôi thấy con trai như vậy th́ cũng không hỏi thêm ǵ.
3 ngày ở chung, tôi như tỉnh mộng. Không phải chỉ chuyện bát đĩa, nhà cửa mà là thái độ của con dâu với chồng. Nó nói trống không, quát tháo từng chuyện nhỏ.
Có hôm, tôi thấy nó tát con bé con – cháu nội tôi – chỉ v́ con làm đổ hộp sữa ra bàn. Nó quay sang tôi, tỉnh bơ: "Trẻ con mà hư là phải dạy. Mẹ đừng bênh".
Tôi ôm cháu, ḷng tan nát. Đêm đó, tôi gọi con trai ra ban công, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện ǵ? Con phản bội vợ thật không?".
Nó thở dài bảo: "Con muốn ly hôn mẹ à, từ lâu rồi nhưng sợ bố mẹ buồn, sợ điều tiếng. Cô ấy không làm ǵ cả, không chăm con, không đi làm, nhưng miệng lưỡi th́ độc. Cô ấy biết con muốn chia tay, nên dựng chuyện con ngoại t́nh trước để ra tay".
Tôi lặng cả người v́ không ngờ sự thật phía sau lại như thế.
Hôm sau, tôi thấy con dâu livestream than khổ, khóc lóc kể chồng ḿnh bội bạc, có bồ nhí, "mẹ chồng lên mà cũng bênh con trai, không hiểu cho con dâu". Nó c̣n bóng gió nói "gia đ́nh đó ai cũng giả tạo".
Tôi nh́n mà tay run bần bật. Tôi từng định khuyên con trai xin lỗi vợ. Nhưng giờ, tôi mới hiểu, không phải cái ǵ nghe qua cũng là sự thật.
Buổi tối, tôi nói thẳng: "Nếu thật sự không c̣n thương nhau th́ nên chia tay văn minh. Đừng dựng chuyện để bôi nhọ nhau nữa. Tôi già rồi, không chịu nổi mấy tṛ lật mặt".
Con dâu đập tay xuống bàn, nói lớn: "Mẹ tưởng mẹ biết hết hả? Con không bỏ đâu. Con không đi đâu cả. Nhà này có tên con, con ở".
Ông nhà tôi cũng tức giận to tiếng: "Cô không thương con tôi th́ ít nhất cũng phải để nó sống yên. Đừng để người ngoài nh́n vào cười gia đ́nh tôi".
Vợ chồng tôi về quê sau đó. Trên xe, tôi không nói ǵ. Chỉ đưa lại cho con trai một tờ giấy tôi viết tay: "Mẹ ủng hộ con. Đừng v́ giữ h́nh ảnh mà hy sinh hạnh phúc thật của ḿnh".
Tôi từng nghĩ làm mẹ là phải luôn khuyên con ǵn giữ hôn nhân. Nhưng giờ tôi biết có những cuộc hôn nhân, ǵn giữ là đẩy con ḿnh vào địa ngục, hăy để các con được lựa chọn, bởi ở trong chăn mới biết chăn có rận.
VietBF@ sưu tập
|
|