
Hôm nọ, tôi đang đi mua sắm tại siêu thị địa phương vào khoảng 6:30 tối th́ một người đàn ông lớn tuổi rẽ vào lối đi bán ḿ ống và đặt tay lên vai tôi. Tôi giật ḿnh. Bản năng đầu tiên của tôi là nổi giận và yêu cầu ông ấy đừng chạm vào tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra điều ǵ đó. Người đàn ông đang khóc. Ông ấy trông đau khổ và bối rối.
Đột nhiên, ông hỏi, “Cô có biết vợ tôi ở đâu không? Tôi đă t́m bà ấy măi.”
Tôi nói rằng tôi không biết và gợi ư rằng ông có thể hỏi ở quầy lễ tân để được giúp t́m bà ấy. Tôi nghĩ có lẽ ông đă lạc bà ấy trong các lối đi. Ai mà chưa từng lạc người thân theo cách này, đúng không?
Tôi đă lầm.
Ông tiếp tục hỏi, “Vợ tôi đâu rồi? Bà ấy vừa ở đây mà.” Nước mắt trào lên trong mắt ông.
Tôi lại nói rằng tôi không chắc và ra hiệu để cùng ông đi đến quầy dịch vụ khách hàng, nơi họ có thể dùng loa thông báo để t́m bà ấy. Ông đồng ư.
Tại đó, nhân viên hỏi tên. Ông nh́n tôi với vẻ bối rối, như thể tôi có câu trả lời cho ông.
Người phụ nữ kia hơi đảo mắt và quay sang tôi. “Cô. Cô có TÊN không?”
Tôi giải thích rằng ông ấy là người lạ và tôi không có thông tin ǵ hơn cô ấy.
“Đây là tṛ đùa à?” cô ấy hỏi.
Đến lúc đó, tôi nhận ra rất rơ rằng người đàn ông này rất bối rối. Không phải bối rối thông thường, mà là kiểu bối rối của bệnh Alzheimer. Từng có ông nội mắc bệnh này, tôi hiểu quá rơ.
Tôi đưa ông đến khu ăn uống và chúng tôi ngồi xuống. Ông bắt đầu run rẩy và khóc thầm. “T́nh yêu của tôi đâu rồi?” Tôi nắm tay ông và hỏi liệu ông có điện thoại di động không?
Trái tim tôi tan nát v́ ông.
Ông nói không chắc..
Nên tôi hỏi liệu tôi có thể t́m trong túi ông không?
Ông đồng ư.
Tôi làm cẩn thận. Trong túi, tôi t́m thấy một chiếc điện thoại nắp gập nhỏ. Tôi xem qua danh bạ và t́m thấy một số có tên “Con gái Krissy.”
Tôi lập tức gọi cho cô ấy. Cô ấy trả lời ngay trong vài giây.
“Alo?” cô ấy nói, giọng đă nghe đầy lo lắng.
Tôi giải thích rằng tôi đang ở cùng một người đàn ông lớn tuổi mà tôi cho là cha cô ấy. Rằng chúng tôi đang ở siêu thị trên đường Lane và ông ấy rất đau khổ và hoảng loạn.
“Tôi đang đến,” cô ấy nói. “Cô có thể đảm bảo ông ấy không đi lang thang không?” Cô tiếp tục, “Cảm ơn, cảm ơn. Tôi đang đến.”
Trong khoảng hơn 20 phút, tôi ngồi với một người lạ đang khóc. Tôi nắm tay ông. Tôi lau nước mắt cho ông. Khi ông run lên, tôi đặt áo khoác của ḿnh xuống đùi ông. Tôi cho ông những câu trả lời mà ông cần nghe vào lúc đó. Tôi giữ ông không đi lạc. V́ đó là điều ít nhất tôi có thể làm.
Đột nhiên, một phụ nữ trẻ cao ráo, khoảng 28 hoặc 29 tuổi, bước vào. Tóc đen dài và mắt xanh. Chúng tôi nh́n nhau và cô ấy vội chạy đến.
“Cảm ơn. CẢM ƠN,” cô ấy nói:
“Tôi chỉ rời đi một giờ thôi, và chuyện này xảy ra. Tôi biết ḿnh không nên để ông một ḿnh. Tôi RẤT xin lỗi.” Cô ấy giải thích rằng ông đôi khi bỏ đi và t́m vợ ḿnh. Rằng ông đă mất bà ấy 13 năm trước, nhưng ông không bao giờ ngừng t́m kiếm.
Cô ấy giúp ông đứng dậy khỏi ghế và cảm ơn tôi lần nữa.
Trên đường ra ngoài, tôi nghe ông nói thêm một lần nữa, “Vợ tôi đâu rồi?”
Trái tim tôi đau nhói, nhưng tôi rất vui khi thấy ông được ở bên gia đ́nh ḿnh...
VietBF@sưu tập