Trương Nhượng (?-189) là hoạn quan nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông dự triều chính từ thời Hán Hoàn Đế đến thời Hán Linh Đế và tham gia vào vụ biến loạn trong cung đ́nh.
Giữa thời kỳ Đông Hán suy vi, khi triều chính mục ruỗng, đạo đức cung đ́nh đổ nát, một trong những kẻ bị nguyền rủa nhiều nhất trong lịch sử chính là thái giám Trương Nhượng – kẻ không chỉ cầm đầu đám hoạn quan thối nát, mà c̣n đẩy cả quốc gia vào cảnh điêu linh. Dưới danh nghĩa "pḥ tá hoàng thượng", Trương Nhượng thực chất là con quái vật đội lốt người, dùng quyền lực để bóc lột nhân dân, thao túng triều đ́nh, d́m cả thiên hạ vào vũng bùn tanh hôi của sự mục ruỗng và suy đồi.
Trương Nhượng - Từ Tiểu hoàng môn đến kẻ đầu lĩnh của nhóm “Thập thường thị”
Trương Nhượng vốn xuất thân thấp kém, bị thiến rồi đưa vào cung từ thuở thiếu thời, chỉ giữ chức Tiểu hoàng môn thời Hán Hoàn Đế. Nhưng cũng chính nhờ bản tính gian xảo, giảo hoạt, cộng thêm sự khéo léo trong luồn cúi, nịnh hót, y dần thăng tiến trong hệ thống quyền lực nội cung. Sau khi Hán Linh Đế lên ngôi, Trương Nhượng được phong làm Trung thường thị – một trong những chức vụ đầy quyền uy trong đám hoạn quan.
Nhưng Trương Nhượng không đơn độc. Nhằm củng cố quyền lực, hắn liên kết với những hoạn quan khác như Tào Tiết, Vương Phủ, Triệu Trung… h́nh thành nên một tập đoàn chính trị khét tiếng: “Thập thường thị” – mười tên hoạn quan thao túng cả triều chính như thể Đông Hán là sản nghiệp riêng của chúng.
Chúng không chỉ là những kẻ quyền thần trong bóng tối, mà c̣n công khai can thiệp vào mọi ngóc ngách chính sự. Các quan đại thần ngoài mặt cúi đầu, trong bụng đều phẫn nộ, song không ai dám động vào v́ sau lưng chúng là sự sủng ái tuyệt đối của Hán Linh Đế – vị vua chỉ biết hưởng lạc và hoang dâm.
Dưới thời trị v́ của Hán Linh Đế, dân chúng đă kiệt quệ v́ thuế má, chiến tranh và thiên tai. Thế nhưng, để thoả măn sự ăn chơi trác táng trong hậu cung, Trương Nhượng và đồng bọn đă xúi giục hoàng đế tăng thuế ruộng thêm 10 đồng – con số tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng là nhát dao chí mạng với những người dân đă khánh kiệt.
Chưa dừng ở đó, Trương Nhượng biến triều đ́nh thành một cái chợ quan tước. Chức vụ, phẩm hàm, thậm chí cả những ghế trọng yếu trong triều đều có thể mua được, miễn là có tiền dâng lên cho đám “Thập thường thị”. Ai muốn làm quan, dù là trượng phu hèn kém hay kẻ vô học, chỉ cần nộp đủ bạc vàng, sẽ được đưa thẳng vào hàng ngũ quan lại.
Những ai không đủ tiền đút lót, dù có tài cán hay chí khí đến đâu, cũng chỉ bị đày ra ngoài hoặc bị vùi dập không thương tiếc. Không ít người lâm cảnh tuyệt vọng, phải bán nhà, bán ruộng, thậm chí tự tử v́ không theo kịp ṿng xoáy tha hóa do Trương Nhượng tạo nên.
Trong khi dân gian đói khổ, triều đ́nh rỗng túi, th́ của cải trong tay Trương Nhượng và đồng bọn ngày càng chồng chất như núi. Hắn cho xây biệt phủ xa hoa, vàng bạc đầy kho, tôi tớ đầy nhà, quyền lực vượt mặt cả Thừa tướng.
“Lơa du quán” – Đỉnh cao của sự trụy lạc và bại hoại cung đ́nh
Sự đê tiện và tàn bạo của Trương Nhượng không chỉ dừng ở việc thao túng triều chính hay vơ vét của cải. Hắn c̣n đi xa hơn nữa – xây dựng nên “Lơa du quán” trong Tây Uyển, một công tŕnh mà chỉ nhắc tên cũng đủ khiến người đời rùng ḿnh ghê tởm.
Được gọi bằng cái tên hoa mỹ là “quán du ngoạn”, nhưng thực chất đây là nơi hoàng đế cùng bè lũ hoạn quan tổ chức những cuộc yến tiệc dâm loạn, trụy lạc vô độ. Trương Nhượng cho tuyển chọn những mỹ nữ xinh đẹp nhất trong thiên hạ, bắt họ phục vụ theo những tṛ chơi bệnh hoạn mà vua và đám thái giám bày ra.
Tại nơi đó, nữ nhân bị bắt buộc khoả thân múa hát, làm tṛ mua vui cho quân vương và đám hoạn quan vô đạo. Không chỉ có ca vũ, rượu thịt mà c̣n có các tṛ "dâm lễ", "lơa yến", "lưu thủy khúc tửu" – những h́nh thức giải trí vượt xa cả ranh giới đạo đức và nhân tính. Tây Uyển từ chốn cung uy nghiêm trở thành băi hoang dâm truỵ, nơi sự nhơ nhớp lấn át mọi nghi lễ triều đ́nh.
Thật đau xót thay, khi cả đất nước ch́m trong loạn lạc và đói kém, th́ tại Tây Uyển, Trương Nhượng lại ung dung tổ chức những buổi dâm yến huy hoàng, ngốn sạch ngân khố quốc gia, nhấn ch́m nốt những hy vọng cuối cùng vào sự hồi sinh của vương triều.
Một phần trách nhiệm không thể không kể đến chính là Hán Linh Đế, vị vua vô năng, ham sắc dục, coi hoạn quan như tri kỷ. Trong mắt ông ta, Trương Nhượng không chỉ là đại thần thân tín mà c̣n là “nghĩa phụ”. Đến mức mỗi lần gặp mặt, Hán Linh Đế lại gọi Trương Nhượng là “A phụ” – một cách gọi đầy kính cẩn, chẳng khác ǵ cha con ruột thịt.
Sự tin tưởng mù quáng này khiến mọi lời can gián đều vô dụng. Khi các đại thần như Trần Phồn, Đổng Trác, Lưu Thực… từng nhiều lần tấu chương vạch tội Trương Nhượng, th́ tất cả đều bị phạt nặng, cách chức, thậm chí thủ tiêu bí mật. Bất kỳ ai động đến nhóm “Thập thường thị” đều bị xem là nghịch thần, là phản loạn.
Chính điều này khiến cả triều đ́nh Đông Hán như bị cắt mất lưỡi, không ai dám lên tiếng. Từ đó, Trương Nhượng hoành hành ngang dọc, ngồi xổm lên cả pháp luật và đạo lư.
Đến năm 189, Hán Linh Đế băng hà, Hán Thiếu Đế đăng cơ, nhưng thực chất là do đại tướng Đổng Trác nắm binh quyền thao túng triều đ́nh. Trương Nhượng cùng đám “Thập thường thị” vẫn muốn níu kéo quyền lực, bèn lập mưu ám sát và thao túng chính sự, thậm chí bắt cóc cả vua nhỏ chạy trốn khỏi kinh thành.
Tuy nhiên, mưu đồ thất bại. Đổng Trác phái quân truy bắt, Trương Nhượng và đồng bọn bị truy sát ráo riết. Đến sông Hoàng Hà, bị dồn đến đường cùng, Trương Nhượng nhảy sông tự vẫn, xác trôi lềnh bềnh, kết thúc một đời nhơ nhớp, để lại tiếng xấu muôn đời.
Dù đă chết, cái bóng nhơ nhớp của Trương Nhượng vẫn bao trùm triều Đông Hán. Sự tàn phá của hắn để lại là không thể đong đếm: ḷng dân ly tán, triều đ́nh tan ră, xă hội hỗn loạn. Cái chết của hắn không thể cứu văn một triều đại đă mục ruỗng tận gốc.
Về sau, sử gia đời sau gọi nhóm "Thập thường thị" là “mười con chuột chũi ăn ruỗng triều đ́nh”, trong đó Trương Nhượng là con đầu đàn. Không ít học giả Trung Hoa mệnh danh y là “kẻ phản nghịch mang h́nh hài thái giám” – một danh hiệu đáng nguyền rủa thay v́ ngợi ca.
VietBF@ sưu tập
|
|